Ban đêm lúc tôi đang ngủ gật trên ghế sofa, chuông cửa chợt kêu lên.

Tôi lê dép ra mở cửa, Chu Hạ say bí tỉ loạng choạng đi vào.

Cô thư ký nhỏ đang đỡ bên cạnh anh có chút chật vật, lúc ngước mắt lên nhìn tôi, khóe mắt lại giương cao, còn không quên vuốt tóc mái một cách điệu đà.

"Chị Dung Dung, hôm nay Chu tổng uống nhiều quá, để tôi đưa anh ấy về."

Cô ta cố tình nhấn mạnh từ “để tôi”, nói tự nhiên như một bà chủ:

"Chị Dung Dung, mau đi nấu một nồi canh giải rượu cho Chu tổng đi, đừng thêm long nhãn, anh ấy không thích đâu."

Rồi cô ta cười bẽn lẽn:

"Mỗi lần tỉnh lại sau khi say, anh ấy phải uống."

Tôi hơi buồn cười. Cô gái nhỏ vừa tốt nghiệp thực sự vụng về trong việc tuyên bố chủ quyền đến nỗi tôi cũng lười không thèm nghĩ đến việc đấu với cô ta.

Tôi đỡ lấy Chu Hạ từ tay cô ta và nhẹ nhàng nói:

"Được rồi, cảm ơn cô, có cần tôi gọi taxi đưa về không?"

"Chu Hạ cũng thật là, một cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy, anh ấy cũng không lo cô về một mình có thể gặp nguy hiểm, muốn cô đưa về."

Hạ Tử Tiêu sắc mặt thay đổi, không nói gì nữa. Tôi lười tiếp tục nói chuyện với cô ta, vì vậy tôi đóng cửa lại và đá Chu Hạ đang dựa vào ghế sofa.

"Được rồi, đừng giả bộ nữa."

Chu Hạ thậm chí không mở mắt ra, nhưng giọng điệu của anh ta không hề có dấu hiệu say xỉn.

"Cảm ơn."

"Gần đây cô ấy có chút đeo bám, luôn muốn cưới tôi. Tôi đang nghĩ đến việc để cô ấy đi một thời gian."

Tôi không nói chuyện. 

Hạ Tử Tiêu vẫn là khác biệt.

Nhiều năm qua, tôi và Chu Hạ cũng chơi theo cách của riêng mình. Những người phụ nữ xung quanh anh ấy đến rồi đi, người lâu nhất cũng chỉ ở bên anh ấy được ba tháng.

Anh ấy trời sinh đã là một tay chơi bời, không bao giờ sẵn sàng ở lại quá lâu với một người.

Khi đó, tôi đã nghĩ mình có thể sẽ là ngoại lệ. 

Nhưng chỉ được 3 năm sau khi kết hôn, anh ấy lại không thể không phong lưu bên ngoài.

Chỉ là Hạ Tử Tiêu này thì khác, cô ta đã ở bên anh ấy được 2 năm rồi.

Có thể thấy rằng Chu Hạ cũng thực sự thích cô ấy. Nếu đổi lại bên cạnh người khác, có lẽ đã đổi mấy người rồi. Lần này, anh ấy chỉ muốn cho cô ta khoe khoang, cho nên đành chịu.

Trước khi thay đổi như hiện tại, tôi đã từng khóc lóc và làm ầm ĩ, trái tim tan nát.

Bây giờ tôi chỉ thản nhiên với khuôn mặt không chút biểu cảm:

"Chu Hạ, chúng ta ly hôn đi."

Chu Hạ nhướng mi nhìn tôi và cười khẩy:

"Hạ Dung, cô lại phát bệnh cái gì vậy?"

"Không phải chúng ta đều đồng ý sẽ chơi theo cách của mình sao, cô lại làm ầm lên cái gì?"

Anh lật người qua, hai chân dài khuỵu gối trên thảm trải sàn, một bàn tay đưa ra ôm lấy tôi một cách chiếu lệ.

"Hôm nay tính là tôi sai đi, tôi không nên để cho cô ấy tiễn."

"Cô gái nhỏ không hiểu chuyện, cô không cần so đo với cô ấy."

Tôi rút tay lại, lấy tờ đơn ly hôn từ ngăn kéo bàn trà ra đặt trước mặt anh ấy:

"Lời tôi nói là thật."

"Tôi đã có người khác ở bên ngoài."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play