Trên thực tế, tôi đã hơi hối hận sau khi quay lại. Ở bên nhau nhiều năm như vậy, ngay cả việc phân chia tài sản cũng là một vấn đề rất rắc rối. Đối với cả hai chúng tôi mà nói, có thể gọi là “thương cân động cốt” (*)

(*) cả hai cùng thiệt hại

Cho nên mấy năm nay chúng tôi ngầm chơi bời chuyện riêng bên ngoài, nhưng chưa từng đề cập đến chuyện ly hôn. Nhưng nghĩ đến ánh mắt của Trì Bách, trong lòng tôi lại cảm thấy một sự liều lĩnh vô cùng phấn khích, cũng có chút như được giải thoát. Có lẽ đã đến lúc bắt đầu một cuộc sống mới.

“Đứa trẻ này ấy mà.” - Tôi nhếch khoé miệng:

"Nghĩ đi nghĩ lại thì nếu không đồng ý cậu ấy lại không vui.”

"Anh hẳn là hiểu mà, phải không?" - Tôi nhìn Chu Hạ:

"Không phải Hạ Tử Tiêu cũng như vậy sao?"

Chu Hạ cũng nhướng mày, trong mắt lộ ra một tia u ám không cách nào che giấu:

"Hạ Dung, cô thật sự động lòng với cậu ta sao?"

Thừa nhận rằng tôi nghiêm túc với một chàng trai kém 8 tuổi là điều mà tôi cảm thấy xấu hổ khi mở miệng. Nhưng tôi vẫn gật đầu.

"Trì Bách khác với những người khác."

Câu nói này năm đó Chu Hạ cũng đã nói với tôi, khi tôi ép hỏi anh ấy tại sao lại ở cùng Hạ Tử Tiêu, trên mặt anh lộ ra nụ cười bất đắc dĩ:

"Tử Tiêu khác với những người khác."

Những người khác của anh ấy, tất nhiên, bao gồm cả tôi. Không ngờ rằng, hiện tại ngược lại là tôi nói câu này với anh ấy.

Động tác của Chu Hạ lập tức khựng lại, trong mắt anh ấy như chứa một cơn bão. Những ngón tay anh ấy chậm rãi siết chặt lại, gân xanh hiện hết lên. 

Anh ấy cao giọng chế giễu:

"Hạ Dung, cô thực sự muốn quay trở lại cuộc sống trước đây sao?”

"Một thằng nhóc như vậy có thể cho cô cái gì?"

Anh chống cằm, tiện tay chỉ vào chiếc áo khoác tình cờ đặt trên ghế sô pha sau lưng tôi:

"Cậu ta làm việc một năm có đủ tiền để mua chiếc áo khoác này cho cô không?"

Đây không phải là một lời nói dối. Mặc dù Chu Hạ không quan tâm đến tôi trong những năm này, nhưng anh ấy vẫn rất hào phóng về vật chất với tôi.

Tôi có thể quẹt thẻ của anh ấy một cách tùy tiện, thậm chí tôi không cần mua những sản phẩm xa xỉ mới của mùa khi chúng đến, bởi vì người quản lý sẽ mang các mẫu mới nhất của cửa hàng đến tận nhà cho tôi mặc thử.

Khó trách Hạ Tử Tiêu sau suy đi tính lại vẫn muốn giành lấy vị trí chính thất, cuộc sống của một “bà hai” thực sự là đã quá xa hoa rồi. 

Tôi chạm vào chiếc nhẫn kim cương kín đáo trên tay. Nó là một thương hiệu bình dân với độ trong và khảm trung bình. Trong hộp trang sức của tôi không bao giờ thiếu những món như vậy.

Nhưng tôi thích nó hơn những thứ đó.

"Không sao, tôi không quan tâm đến những thứ này."

Chu Hạ rõ ràng cũng nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trên tay tôi. Lúc đầu, chiếc nhẫn kim cương anh mua cho tôi là có giá 7 trăm vạn, hạt kim cương đính trên nhẫn to bằng quả trứng bồ câu, xung quanh toàn là đá quý, đặc biệt được đặt mua từ Hong Kong gửi qua. 

Tôi luôn không muốn đeo nó, vì vậy tôi đã mua một cặp nhẫn rẻ hơn để đeo cùng anh ấy. Chỉ là sau vài năm đầu tốt đẹp trôi qua, chúng tôi bắt đầu có những giấc mơ khác nhau trên cùng một chiếc giường.

Nói cách khác, anh đã đơn phương chán. Anh ấy ngừng đeo nhẫn vì mấy cô tình nhân bên ngoài không thích.

Trong một cuộc tranh cãi mà tôi không nhớ nổi, tôi đã tháo chiếc nhẫn và ném nó ra ngoài một cách thô bạo. Sau đó, chiếc nhẫn không bao giờ được tìm thấy nữa và đôi bàn tay của tôi đã trống không cho đến hiện tại. Tôi thản nhiên lặp lại:

"Chu Hạ, chúng ta ly hôn đi."

Anh ấy dừng một chút, sau đó xông lên phía trước!

Bàn trà cũng bị anh ấy đập trúng, bình nước trên đó rơi xuống đất vỡ tan tành. Tôi giật mình, nhưng anh ấy đã túm lấy cổ tôi!

Chu Hạ cúi xuống, đôi mắt đầy tàn nhẫn.

"Hạ Dung, ai cho phép cô nghiêm túc?!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play