Thật khó để nhìn thấy biểu cảm trống rỗng như vậy trên khuôn mặt của Chu Hạ. Rất lâu sau, khuôn mặt anh ấy mới nổi lên chút khí sắc, nhưng trông rất tệ:
"Hạ Dung, tôi đã nói rồi, Tử Tiêu sẽ không ảnh hưởng đến cô."
"Cô không cần phải lao đầu vào ngõ cụt như thế này."
Anh ấy vẫn không tin. Nụ cười trên mặt tôi càng trở nên gượng gạo:
"Như vậy đi, anh có thể lấy nhiều tài sản hơn, biệt thự ở Úc thì sao?"
"Tôi có chút vội, vậy nên tôi sẽ cho anh coi như bồi thường tinh thần."
Chu Hạ nhìn tôi chằm chằm một lúc, như thể xác nhận rằng lần này tôi nói là thật sự nghiêm túc.
Anh ấy nheo mắt lại, vẻ mặt đột nhiên có chút khó đoán.
"Có phải là chàng trai trẻ lần trước đã đưa cô về nhà?"
Tôi gật đầu.
Lần trước lúc Trì Bách đưa tôi về đến cửa nhà, đã bị Chu Hạ nhìn thấy. Trì Bách còn tươi cười chào và gọi anh ấy là anh. Khi đó, Chu Hạ cũng có vẻ bối rối, nhưng anh ấy không nói gì.
Dù sao chính anh cũng là người đề xuất chuyện mệnh ai nấy chơi, mấy năm nay anh cũng luôn chơi bời bên ngoài, cho nên anh thật sự không có tư cách tiêu chuẩn kép.
Nghĩ đến Trì Bách, trên mặt tôi không khỏi nở nụ cười. Hôm nay ở bãi biển cậu ấy đã lấy ra một chiếc nhẫn.
Viên kim cương trên chiếc nhẫn là một carat. Nhưng trước đồ trang sức của tôi, nó chỉ là viên có kích thước nhỏ nhất.
Tôi còn cho rằng đó là đồ giả và không quá để tâm. Nhưng cậu ấy đã quỳ xuống trước mặt tôi và nói một cách nghiêm túc:
"Chiếc nhẫn hơi nhỏ, em đừng ghét bỏ, đây là tiền anh làm thêm kiếm được. Anh muốn tiết kiệm thêm một chút nữa, nhưng anh thật sự không đợi được.”
"Hạ Dung, ly hôn với anh ta đi.”
Mọi người khi cầu hôn đều là nói, em gả cho anh đi. Cậu ấy thì ngược lại, trực tiếp đề nghị tôi ly hôn với chồng.
Tôi dở khóc dở cười, vừa định tùy tiện đáp lấy lệ rồi bỏ qua, Trì Bách đã nắm lấy tôi không buông. Gió biển mang theo cảm giác ẩm ướt và mát mẻ, mái tóc đen của cậu ấy dính vào trên vầng trán trắng nõn, trong đôi mắt đó chứa đựng ánh sáng thuần khiết, cũng phản chiếu tất cả hình ảnh của tôi.
Tình yêu của những người trẻ tuổi luôn cháy hừng hực như lửa, có đủ dũng khí để đốt cháy tất cả mọi thứ. Vào lúc đó, tôi đột nhiên cũng bị lây nhiễm bởi sự dũng cảm của cậu ấy.
Một giọng nói đột nhiên xuất hiện trong trái tim tôi.
Đó là giọng nói của chính tôi.
Tôi 29 tuổi và đã yêu anh ấy được 9 năm. Liệu cuộc đời tôi còn mấy cái 9 năm nữa? Lẽ nào trong mười năm tới, tôi lại phải tiếp tục sống cuộc sống như hiện tại sao?
Gió rít qua, sóng đập vào đá ngầm trên bờ, bọt nước bắn lên như tuyết. Rất lâu sau, tôi mới nghe thấy giọng nói của chính mình.
"Được."
"Tôi sẽ ly hôn với anh ấy."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT