Trong đêm tối lẻ loi độc hành

Chương 2


1 năm

trướctiếp

Chu Hạ cuối cùng cũng chịu mở mắt.

Nhưng anh ấy vẫn tỏ ra lười nhác và khinh thường, như thể anh ấy chắc chắn rằng tôi lại bắt đầu giở trò.

Anh thản nhiên lật tờ thỏa thuận ly hôn, chỉ là biểu cảm trên mặt lại dần đông cứng lại. Tôi thò đầu ra nhìn, sợ anh ấy có chỗ nào không hiểu.

"Chúng ta có tổng cộng 17 căn nhà, bao gồm một căn ở Úc và một căn ở Mỹ, tôi đã tìm được người định giá. Tôi có 8 căn, anh có 9 căn."

"Còn có công ty, tôi sở hữu 22% cổ phần, anh có thể mua trước, giá cả theo thị trường là được."

"Những thứ khác đều không có giá trị, chúng ta mỗi người tự lấy là được. Anh xem như vậy có được không? Nếu không tôi sẽ tìm luật sư bổ sung."

Chu Hạ từ từ ngồi thẳng dậy. Sự lười biếng trong cơ thể anh ấy biến mất ngay lập tức, trên người anh lại xuất hiện cảm giác áp bức, dễ dàng chèn ép khí thế của người khác.

"Hạ Dung."

Anh ngẩng đầu lên nhìn tôi, đôi mắt dài và hẹp lóe lên tia sáng lạnh lùng sau cặp kính gọng vàng. 

Đôi mắt của Chu Hạ nhợt nhạt, đặc biệt là dưới ánh đèn. Khi nhìn chằm chằm vào người khác sẽ có một loại thờ ơ vô tình.

"Cô nghiêm túc chứ?"

Tất nhiên tôi rất nghiêm túc rồi. 

Không phải trước đây tôi chưa từng đề cập đến việc ly hôn, nhưng đó đều là chuyện của mấy năm trước. Lúc đó vì buộc Chu Hạ thay đổi ý định, tôi đã khóc lóc, làm loạn rồi doạ treo cổ tự tử, không có trò nào mà tôi không làm.

Nhưng lần này, tôi thực sự muốn ly hôn.

"Hạ Dung, lần này cô lại muốn gì?" - Chu Hạ có chút bực bội ném thỏa thuận lên bàn trà:

"Tử Tiêu sẽ không ảnh hưởng địa vị của cô, cô vì sao không thể bao dung cô ấy?!"

Anh ấy nghĩ tôi đang gây rắc rối vì Hạ Tử Tiêu. 

Thật vậy, khi tôi lần đầu tiên biết về Hạ Tử Tiêu, tôi đã đánh anh ấy rất nhiều lần.

Khi nghiêm trọng nhất, tôi đập phá tất cả đồ đạc trong nhà, ngồi trong đống đổ nát khắp sàn nhà, đầu bù tóc rối như kẻ mất trí. Thậm chí cắt cổ tay bằng đồ sứ vỡ để ép anh ấy đoạn tuyệt với Hạ Tử Tiêu.

Nhưng vô ích, anh vẫn ở bên cô ta.

Tôi lắc đầu. Trước đây tôi thực sự si tình, muốn hèn mọn bao nhiêu có bấy nhiêu. Giờ nghĩ lại, tôi chỉ ước gì mình có thể quay lại bóp chết bản thân ngu ngốc lúc đó.

“Lần này không phải.” – Tôi ngẩng đầu nhìn Chu Hạ, ngượng ngùng cười:

"Bên ngoài có một cậu nhóc nhất định muốn kết hôn với tôi, cậu ấy rất kiên định sẽ không buông tay tôi." - Tôi ngước mặt lên, bất lực nói:

"Tôi không còn cách nào đối với cậu ấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp