Thương Trì nói nàng ấy béo ngay trước mặt mọi người, lòng Tiểu Hạc Tử khó chịu buồn bực: “Thương Trì ca ca, Kiều tỷ tỷ nói, Tiểu Hạc Tử không béo, chỉ là không gầy mà thôi.”
“Nàng ấy chỉ đang an ủi muội thôi.” Thương Trì không chừa cho Tiểu Hạc Tử chút mặt mũi nào: “Không gầy không béo, khác nhau chỗ nào sao?”
Tiểu Hạc Tử một suy ra ba, trả lời bằng giọng nói vang tận trời xanh: “Kiều tỷ tỷ sẽ không gạt ta, không gầy không chưa hẳn là béo. Giống như ta nói ta không nghèo, nhưng không nhất định là giàu có, ta nói Thương Trì ca ca không ưa nhìn, nhưng cũng không nhất định là xấu. Nếu không gầy là béo, thì Thương Trì ca ca không ưa nhìn chính là xấu.”
Lời này nghe cũng có đạo lý, Thương Trì không phản bác được, không ngờ con Cá Chép tinh đầu óc đần độn này tới lúc mấu chốt lại rất khôn khéo, hắn dừng một chút, trả lời: “Điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc muội ăn nhiều, nên muội mới mặc quần không đẹp.”
Thương Trì tùy tiện đáp lại vài câu, mỗi câu đều dẫm lên chỗ đau của Tiểu Hạc Tử, Tiểu Hạc Tử quên luôn chuyện bị Ngư Ưng rượt đuổi, đứng trước mặt Bùi Kiều và Ngu Bán Bạch, cãi tay đôi với Thương Trì: “Ta ăn cơm của huynh à? Mặc quần không đẹp thì thế nào? Hai chân chẳng phải rất khỏe khoắn đấy sao?”
“Ồ, hai chân khỏe khoắn, nhưng chạy thua cả hai con chim.” Giọng điệu Thương Trì trêu tức.
Tiểu Hạc Tử tức giận đến mức cổ nổi đầy gân xanh, thấy hai anh em đều vô lý, Bùi Kiều đành phải đứng ra giải quyết: “Đừng cãi nhau, đừng cãi nhau, hôm nay là do Ngư Ưng của ta gây chuyện, thế này đi, hay là ta bồi thường một ít bạc rồi dẫn các ngươi đi bốc thuốc?”
Tiểu Hạc Tử không bị thương, cũng không bị bắt nạt, mặc dù Thương Trì nghèo, còn là con rồng trong mắt chỉ có tiền, nhưng hắn không tham chút tiền ấy của Bùi Kiều, Bùi Kiều trông mềm mại yếu ớt, không có khả năng bắt nạt. Hắn lắc đầu từ chối: “Thôi thôi, lần sau nhớ trông coi hai con chim của ngươi thật tốt, đừng để nó đi lung tung mổ người khác.”
Không trả bạc được, Bùi Kiều cảm thấy ngượng ngùng, nói thêm: “Vậy chi bằng ta làm một món cá Liễu Kinh mời các ngươi ăn?”
Bản thân Tiểu Hạc Tử là một con cá, sao có thể ăn cá được, mím môi, lắc đầu liên tục: “Không muốn... Ta không ăn cá, Thương Trì ca ca, chúng ta về nhà thôi.” Nàng ấy hơi sợ hãi Bùi Kiều, kéo Thương Trì rời khỏi cửa hàng son phấn.
Tiểu Hạc Tử vừa nói: “Ta muốn mua kẹo ăn.”
“Coi chừng đau răng.” Thương Trì đáp.
“Vậy ta lấy tiền đi mua hoa quả, tới chỗ Cảnh Vệ Từ ca ca mua hoa quả.”
Cảnh Vệ Từ là một Nhím tinh sinh ra và lớn lên ở Dương Châu, hắn vốn có chút mâu thuẫn với Thương Trì, nghe Tiểu Hạc Tử muốn đến chỗ hắn mua hoa quả, Thương Trì bèn giơ tay giả vờ muốn đánh nàng ấy: “Muội dám đến chỗ hắn mua hoa quả ta sẽ vặn cái đầu cá của muội xuống cho con mèo béo ăn.”
Tiểu Hạc Tử trốn rất nhanh: “A a! Rồng giết cá rồi.”
Bùi Kiều cúi mặt xuống, đưa mắt nhìn Tiểu Hạc Tử và Thương Trì đi xa, dùng cá cũng không được, nàng có chút thất vọng, quay sang nói với Ngu Bán Bạch: “Tử Ngư công tử tính xem những đồ vật bị vỡ nát này hết bao nhiêu bạc, ta sẽ bồi thường.” ( truyện trên app T𝕪T )
Ngu Bán Bạch lắc đầu từ chối tiền bồi thường của Bùi Kiều: “Không sao, đồ vật đã bày ở trên quầy được một thời gian, không đáng tiền, ta đang muốn đổi mới toàn bộ. Cũng không phải lỗi của Liễu Kinh cô nương. Liễu Kinh cô nương không cần áy náy.”(Ứng dụng TᎩT)
“Khiến Tử Ngư công tử sợ hãi rồi, sao ta lại không áy náy được chứ, mà lại không thể dùng bạc bồi thường.” Bùi Kiều nói tiếp: “Nếu không thì ta làm cho Tử Ngư công tử một món cá Liễu Kinh nhé?”
Vừa dứt lời, sắc mặt Ngu Bán Bạch tức khắc trắng bệch, còn trắng hơn cả giấy vài phần, đầu tê dại, suýt nữa ngất đi, chàng lắp bắp đáp: “Không, không cần đâu, ừm, ta không thích ăn cá.”
Lần này đến lượt mặt Bùi Kiều trắng bệch: “Hả, các ngươi đều không thích ăn cá sao?”
“Hồi nhỏ bị xương cá mắc vào cổ họng, bây giờ nhớ lại vẫn còn sợ. Những thứ này cũng không đáng tiền, Liễu Kinh cô nương không cần cảm thấy áy náy.” Lúc Ngu Bán Bạch nói chuyện, lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi, khi căng thẳng, trong khẽ tay cũng lấm tấm mồ hôi.
“Được rồi…” Bùi Kiều nghĩ biện pháp đền bù khác, giơ năm ngón tay lên nói: “Vậy ta mua chút son phấn ở đây, Tử Ngư công tử, cho ta năm hộp dưỡng mi Loa Tử.”
Năm hộp? Một hộp dưỡng mi Loa Tử giá từ mười đến hai mươi lượng vàng, năm hộp dưỡng mi Loa Tử, gia đình bình thường khó mà mua được.
Rốt cuộc Bùi Kiều trước mặt này là nhân vật nào? Ngu Bán Bạch hít vào một hơi, nói: “Liễu Kinh cô nương cứ nói đùa, Loa Tử rất hiếm và đắt, chỗ này của ta chỉ có hai viên, không có nhiều tới cỡ năm hộp.”
“Vậy ta lấy hết.” Bùi Kiều trả lời mà chẳng cần suy nghĩ.
“Trời sinh Liễu Kinh cô nương đã có đôi lông mày đẹp, lông mày không tỉa mà cong, không tô mà đen, thật ra cũng không cần dùng đồ dưỡng.” Bùi Kiều muốn mua món son phấn đắt nhất ở đây để đền bù, Ngu Bán Bạch cảm thấy thực sự không cần thiết, cố gắng xoay chuyển tâm ý của nàng.
“Thôi được rồi.” Bùi Kiều suy nghĩ một hồi, biện pháp đền bù này lại không thành, nàng đưa tay xách Ngư Ưng, cúi đầu ủ rũ bước đi.
Trở lại tiệm cá hương, Bùi Kiều lấy quyển sổ ra viết xuống: “Cha, mẹ, hình như hôm nay con gái lại gây chuyện rồi.”
Tiễn Bùi Kiều đi, Ngu Bán Bạch thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống xe lăn để tâm trạng thỏa mái hơn. Một lúc sau, chàng khóa cửa tiệm, đứng dậy khỏi xe lăn, đuôi chạm đạp đất, cầm chổi, khó khăn quét dọn đống bừa bãi trên sàn nhà: “Phải thuê người tới quét dọn thôi.”
Nói xong, Ngu Bán Bạch để tạm cây chổi sang một bên, tìm một tấm gỗ, viết lên trên:
“Tìm người nhận quét dọn cửa tiệm, tiền công mỗi ngày thanh toán một lần, mỗi lần hai trăm văn tiền.”
Ngu Bán Bạch là con trai của tộc trưởng tộc Giao Nhân ở Nam Hải, lúc trước rời đi Nam Hải là vì không muốn thông gia, chạy tới Dương Châu tránh nạn. Dương Châu có miếu Long Vương, có Đông Hải, Ngu Bán Bạch từng nghe các thành viên trong tộc nói rằng Dương Châu rất náo nhiệt, Ngoan Long, Lôi Thần, Tiểu Hà Bà, Cá Chép tinh và Nhím tinh đều tụ tập ở đây.
Ngoan Long không thích tạo mưa, có thể trốn ở bất cứ đâu ngoại trừ phía đông, Cá Chép tinh gây chuyện ở khắp nơi, Lôi Thần đau tim với Ngoan Long và Cá Chép tinh, Nhím tinh bán hoa quả trên phố, bởi vì vẻ ngoài dịu dàng điềm tĩnh như thư sinh, hoa quả vừa tươi vừa rẻ, kinh doanh cũng khá tốt.
Nói tới Cá Chép tinh, Ngu Bán Bạch lại nhớ đến mình từng nuôi một con cá chép nhỏ, nuôi chưa được một năm thì bị ngư dân bắt mất, cũng chưa tìm về được.
Cũng không biết con cá chép nhỏ kia bây giờ ở đâu, ở Dương Châu ư? Ngu Bán Bạch vừa quét dọn vừa nghĩ.
Vài tiếng sau, Ngu Bán Bạch mới dọn dẹp sạch sẽ sàn nhà, nhìn xung quanh trống trơn, chàng thầm nghĩ bây giờ nên sắp xếp chút đồ đạc lên quầy.
Thời tiết nắng nóng, làn da bị ánh nắng chiếu vào, sẽ dễ bị cháy nắng, lỗ chân lông tiết mồ hôi, cơ thể sẽ trở nên nặng mùi, lúc này nên dùng chút phấn thơm và kem dưỡng, dùng chút phấn trang điểm màu nhạt, không nên dùng phấn trang điểm dạng kem, khi chảy mồ hôi sẽ bị lem, nhìn không đẹp mắt…
Nhưng cũng có người làn da vốn khô, dùng phấn trang điểm dạng kem để dưỡng ẩm, khi đã thoa lên da, gương mặt bị loang lổ, trông còn mất thẩm mĩ hơn cả bị lem.
Sau khi suy nghĩ kĩ càng, Ngu Bán Bạch lấy ra một cái bông phấn bằng lụa, một chiếc hộp sơn màu gỗ, hai chiếc hộp sứ màu xanh, hai chiếc hộp hình quả dưa bạch ngọc lớn bằng bàn tay đặt lên quầy. Hộp sứ xanh đựng phấn thơm hương hoa lài với kem dưỡng, hộp hình dưa bạch ngọc đựng phấn trang điểm với kem hoa sơn lựu, hộp gỗ đựng son. Sau đó lấy ra một chiếc gương đồng vân hình hoa mai, một cây trâm nhỏ, một chiếc lược nhỏ, một bình xông hương hình cầu bằng bạc.
Làm xong những thứ này, màn đêm đã dần buông xuống, đuôi cá đã hơn nửa ngày chưa chạm vào nước, đến buổi chiều, vảy ở đuôi đã khô đến trắng bệch, hiện lên những vết nứt nhỏ, phần thịt ở dưới lớp vảy tróc ra trở nên ngứa ngáy, Ngu Bán Bạch không dám lấy tay gãi, nhanh chóng lấy một chậu nước lạnh, cho chút tháo đậu¹, làm ướt khăn, cẩn thận lau mỗi chiếc vảy.
[1] Xà phòng thời xưa của người Trung Quốc, làm từ bột đậu và nhiều loại thuốc.
Vảy cá được nước tẩy gội, đã không còn trắng bệch nữa, nhưng chỉ mỗi lau ướt thì không thể giữ ẩm cho vảy, Ngu Bán Bạch thoa một lớp kem không màu vào đuôi cá, không bỏ qua bất cứ kẽ hở nào, dùng một cây trâm hớt kem thoa.
Mỗi ngày đều phải bảo dưỡng đuôi cá một cách tỉ mỉ như vậy, dừng một ngày, vảy lại dần dần trắng bệch, ba năm qua, Ngu Bán Bạch không dám buông lỏng, chàng than thở: “Ai… Ta cũng muốn có một đôi chân…”