“Tại sao vậy?” Ngu Bán Bạch vội vã hỏi: “Da bị gì sao? Nếu là như thế thì có lẽ sẽ hơi phiền toái một chút.”
“Không phải.” Bùi Kiều xấu hổ xoa xoa mũi, thanh âm vụn vặt trầm xuống: “Bởi vì trọc, ít lông nên không có gì để giữ ấm.”
Phải hói đến mức nào mà da đầu vào mùa đông mới rét lạnh thấu xương, đây chẳng phải một chuyện rất hại não sao? Ngu Bán Bạch thầm nghĩ, cầm bút viết phương thuốc lên giấy.
Lá dâu đông, hoa cúc, bạc hà mỗi thứ năm xu; bạch chỉ, kim ngân mỗi thứ hai xu; khương hoạt, liền kiều, mạn kinh tử mỗi thứ một xu.
Đun hết lên.
Viết xong phương thuốc gội đầu, Ngu Bán Bạch suy nghĩ gì đó, ở dưới khương hoạt viết thêm một dòng chữ nhỏ: Nếu thân mình suy yếu thì bỏ khương hoạt.
Bùi Kiều nhận lấy đơn thuốc rồi nhìn thoáng qua, sau đó bắt đầu móc bạc trên người: “Bao nhiêu tiền thế?”
Ngu Bán Bạch thấy Bùi Kiều móc bạc bèn vội vàng xua tay: “Đơn thuốc thôi, trong sách đều có ghi cả, cũng không phải do Ngu mỗ sáng tạo, Liễu Kinh cô nương không cần đưa bạc, tới quầy Sinh Dược bốc thuốc thôi.”
“Không được.” Bùi Kiều móc ra ít bạc, đặt lên quầy: “Cha ta nói, không thể tham chút lợi ích nhỏ này.”
Bùi Kiều không biết giá một phương thuốc, ra tay hào phóng, bạc đưa ra cũng đủ để mua một con ốc lớn, một phương thuốc gội đầu, cũng không phải là phương thuốc trường sinh bất lão, sao đáng giá nhiều tiền như vậy.
Ngu Bán Bạch chỉ nhận một phần: “Không cần nhiều như vậy, chỗ còn lại Liễu Kinh cô nương lấy lại đi. Nếu phương thuốc có hiệu quả thì đưa cho Ngu mỗ thêm một ít cũng không muộn.”
Bất luận thế nào Ngu Bán Bạch cũng không muốn nhận hết bạc, hai người ngươi đưa ta đẩy, đám Ngư Ưng đói bụng, ở bên cạnh hô hoán kêu la, chờ không được muốn ăn cá, cầm bạc trên quầy rồi chạy mất.
Chỉ một lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng kêu thảm thiết: “A! Cứu mạng, Thương Trì ca ca, Tiểu Hạc Tử sẽ bị chim ăn mất!”
Bùi Kiều lập tức xin lỗi, đang muốn đuổi theo thì thấy Ngư Ưng mình nuôi há miệng đuổi theo Tiểu Hạc Tử chạy vào trong tiệm son phấn.
Ca ngẫu hứng vừa kết thúc mười phút trước, Tiểu Hạc Tử đang đếm tài sản thu được hôm nay, đếm được một nửa, không ngờ hai con Ngư Ưng xuất hiện ở phía sau.
Cái mỏ ngậm bạc nhọn và mỏng, Ngư Ưng đặt bạc trong miệng bên chân Tiểu Hạc Tử, mở miệng ra không ngừng mổ vào lưng nàng ấy.
Mổ, mở miệng muốn gặm đầu của Tiểu Hạc Tử.
Tuy Ngư Ưng không có tu vi, không thể thành tinh, nhưng bằng khứu giác minh mẫn, rất nhanh đã nhận ra Tiểu Hạc Tử có nguyên thân là một con cá chép đầu mập.(Ứng dụng TᎩT)
Thiên địch của cá là Tín Thiên Ông¹, cũng là Ngư Ưng.
[1] Tức là loài chim hải âu.
Tín Thiên Ông trăm năm trước đã bị Lôi Thần Phục Song bắt tới cho Tiểu Hạc Tử cưỡi.
Bây giờ Tiểu Hạc Tử không sợ Tín Thiên Ông nhưng vẫn sợ Ngư Ưng, sợ đến mức hai chân run rẩy, cũng không bỏ lại một xu, hai tay vẽ một vòng trên mặt đất, ôm tiền bỏ chạy, vừa chạy vừa kêu lên: “Á! Thương Trì ca ca, cứu mạng!”
Hôm nay Thương Trì đi miếu Long Vương tìm điểm tâm ăn.
Hiện giờ người cai quản việc tạo mưa là con gái lớn của hắn Thương Tiểu Lục.
Tuy nói điểm tâm trong miếu Long Vương là để cung phụng cho Thương Tiểu Lục, nhưng Thương Tiểu Lục không thích ăn điểm tâm, thế là đống điểm tâm kia đã đi vào bụng Thương Trì.
Thương Trì vừa đến miếu Long Vương thì cảm nhận được Tiểu Hạc Tử đang gọi mình, tuệ nhãn chuyển động, chỉ thấy Tiểu Hạc Tử bị hai con chim vừa dài vừa lớn đuổi theo.
Tiểu Hạc Tử từ nhỏ đã mập mạp, nhưng giờ tuổi đã lớn mà thịt thì chẳng bớt đi bao nhiêu, đặc biệt là hai cái đùi, mập mạp đến nỗi ống quần đẹp đẽ cũng sắp chật.
Ống quần của các cô nương khác, hình dạng đẹp như lá sen trong ao, đường viền lượn sóng và các nếp gấp tinh tế, nhưng ống quần của Tiểu Hạc Tử lại sụp xuống, không có bất kỳ nếp gấp nào.
Chân chim mảnh khảnh, mạnh mẽ và dài, một bước nhỏ cũng đã bằng hai bước của Tiểu Hạc Tử, Tiểu Hạc Tử bị mổ đến nỗi cả người hỗn loạn, gào khóc kêu la.
Đi về phía trước một bước là miếu Long Vương, Thương Trì hơi do dự, nói như thế nào bản thân cũng chứng kiến Tiểu Hạc Tử trưởng thành, thấy nàng ấy gặp nguy hiểm, sao có thể thấy chết không cứu, cuối cùng bỏ tính ham ăn qua một bên, vội vàng về phố Đông Quan cứu Tiểu Hạc Tử.
Tạm thời không chờ được Thương Trì tới giúp, Tiểu Hạc Tử hoảng hốt không kịp nhìn đường, chạy vào trong tiệm son phấn, lúc thì trốn về phía tây lúc lại chạy về phía đông, Ngư Ưng cũng đuổi theo, vươn cổ mổ.
Một người hai chim, chỉ trong chốc lát đã làm cho tiệm son phấn rối tung lên, phấn son trên quầy bị ném xuống mặt đất thành mảnh vụn, bột phấn bay loạn.
Nhìn khắp nơi hỗn độn, Ngu Bán Bạch đau đầu day day thái dương. Sắc mặt Bùi Kiều biến đổi liên tục, đập tay ngăn hai con Ngư Ưng đang đuổi theo: “Này, các ngươi dừng lại!” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Chạy hơn mười mấy phút, Tiểu Hạc Tử chạy không nổi nữa, miệng dồn dập thở hổn hển, lúc này lui vào góc tường cam chịu số phận, chỉ có điều đã bị mổ đến máu chảy ròng ròng, cũng may chút vết thương ấy không chết được. Hên là Bùi Kiều kịp thời lên tiếng ngăn cản, hai con Ngư Ưng nhận được mệnh lệnh, đứng một chỗ kêu loạn về phía Tiểu Hạc Tử.
Nhìn phấn son lộn xộn, còn có Tiểu Hạc Tử rụt rè rơi lệ bên góc tường, Bùi Kiều hơi rối rắm, túm cổ Ngư Ưng, xin lỗi Tiểu Hạc Tử trước: “Xin lỗi, chúng có hơi đói bụng, lúc đói sẽ ầm ĩ. Không biết cô nương có bị thương không?”
Ngư Ưng bị túm cổ, miệng còn hé ra như muốn ăn Tiểu Hạc Tử. Bùi Kiều không rõ vì sao Ngư Ưng lại cắn người, chúng có đói đến đâu cũng không đến mức phải cắn người như vậy chứ.
Tiểu Hạc Tử khóc không thành tiếng, không dám nhìn Ngư Ưng, nàng ấy xoay người lau nước mắt: “A! Tại sao còn có con chim còn hung dữ hơn Tín Thiên Ông vậy, hu hu.”
Lúc này Thương Trì chạy tới, thấy Tiểu Hạc Tử đáng thương bị một cô gái cao gầy bức ở góc tường run lẩy bẩy, nghĩ rằng Tiểu Hạc Tử bị cô gái kia bắt nạt, tiến lên một bước, chắn trước mặt Tiểu Hạc Tử, ngữ trọng tâm trường² nói với cô gái cao gầy kia: “Tuy muội ấy có hơi mập mạp, hành động cũng có chút chậm chạp, nhưng dẫu sao cũng cùng là cô nương, sao ngươi lại ức hiếp muội ấy như thế?”
[2] Ngữ trọng tâm trường: Lời nói sâu xa, thấm thía.
Tiểu Hạc Tử thấy Thương Trì như thấy Quan Âm Bồ Tát, nước mắt theo sóng mũi chảy xuống hai hàng: “Hu hu hu, Thương Trì ca ca huynh chạy đi đâu vậy, thiếu chút nữa Tiểu Hạc Tử bị ăn sống rồi, nếu Tiểu Hạc Tử bị ăn sống, huynh sẽ một mình diễn tạp kỹ, một mình hát chèo.”
Bùi Kiều không thể hiểu tại sao Ngư Ưng lại cắn người, nghe thấy những lời của Thương Trì, nàng chợt hiểu ra, hơi nghiêng đầu, đôi mắt chăm chú nhìn, đoán thân phận của Tiểu Hạc Tử.
Đôi mắt tròn trịa, cánh môi hồng nhuận, hai má phấn hồng tròn xue giống như hai quả bóng, búi tóc đôi xoắn ốc, trâm cài hai cái đầu cá trắng ngậm quả cầu bông lớn màu đỏ, mái tóc có dải lụa màu hồng ngọc buộc lỏng quanh nút thắt trên cùng, phía cuối buộc một chiếc nơ ở sau đầu.
Tóc được vấn vừa cao vừa dày, ôm trọn khuôn mặt, vì vậy khuôn mặt trông nhỏ hơn một chút.
Xem khuôn mặt xong, rồi nhìn thân hình Tiểu Hạc Tử cũng không nhỏ nhắn yểu điệu như dự đoán, nàng ấy mặc áo xuân la tay áo màu vàng nhạt, trên tay áo thêu bướm và hoa, eo mang một chiếc váy xếp nếp hoa bạc dệt hồng đào, dây đeo viền lụa sáng màu lam nhạt, bên đùi có một chiếc khăn lụa Hồ Châu lớn, dưới váy là chiếc quần làm bằng lụa Tây Hồ.
Y phục rộng rãi sáng màu, khiến thân thể uốn éo trông khá mượt mà.
Bùi Kiều nghĩ thầm: Chắc hẳn là do nhìn khá mập mạp, trên đầu lại cài hai chiếc trâm hình con cá, vậy nên hai con Ngư Ưng kia đói đến hoa mắt mới có ý định ăn nàng ấy.
Bùi Kiều hiểu ra, đầu tiên thì giải thích bản thân không có bắt nạt Tiểu Hạc Tử, sau đó nói thêm: “Là do ta không trông chừng bọn chúng kỹ càng, lần sau sẽ không có chuyện như vậy nữa.”