Bảo dưỡng đuôi cá xong, trời đã tối đen rồi, Ngu Bán Bạch cầm một chiếc đèn lồng đỏ, tay khác vịn tường nhảy đến phòng bếp nấu bữa tối, chàng nấu chút bánh trôi tàu nhân mè, bánh trôi vừa nấu xong, trước tiệm vang lên tiếng gõ cửa.

Bánh trôi chút nữa là chín, nếu không ăn ngay lập tức thì sẽ biến thành đống bột nhão. Ngu Bán Bạch sốt ruột nhìn bánh trôi trong chén, nhưng tiếng gõ cửa vang lên không ngừng.

“Đến ngay đây.” Ngu Bán Bạch hô to, nhanh chóng vớt lên bánh trôi trong nồi sau đó ngồi xe lăn tới mở cửa: “Ai đó?”

Cửa mở ra, nhưng không thấy ai bên ngoài, chỉ thấy một con Ngư Ưng ngậm trong miệng một chiếc đèn lồng tre viết hai chữ “Liễu Kinh”, một con Ngư Ưng khác ngậm một chiếc túi tỏa ra mùi thơm, vươn cổ, ngoan ngoãn đứng đợi ở cửa, thấy Ngu Bán Bạch, con Ngư Ưng đặt chiếc túi lên trên đầu gối chàng.

Ngư Ưng thả túi xuống rồi lập tức đi về tiệm cá hương.

Chiếc túi tỏa ra hơi ấm, đuôi cá của Ngu Bán Bạch nhảy lên một chút, đóng cửa, sau đó mở chiếc túi ra nhìn, trong túi là là một cái chén và một lá thư, trong chén là thịt cá được cắt mỏng và một chút rau tươi, mùi thơm chui vào mũi, Ngu Bán Bạch nín thở, hai tay run rẩy bưng cái chén, tựa như bưng thịt họ hàng của mình vậy, chàng đặt chén sang một bên, cầm bức thư ra xem.

Lá thư viết: “Cá Liễu Kinh đã lọc xương, Tử Ngư công tử yên tâm thưởng thức.”

Ngu Bán Bạch gấp thư lại, nuốt ngụm nước bọt, muộn phiền nhìn về bát thịt cá, chàng cũng không thể ăn cá dù đã lọc xương, lúc đang phiền muộn, một con mèo mập không bết từ đâu chạy ra, ngửi ngửi mùi thơm rồi chạy tới bên cạnh cái chén.

Mèo mập nhíu nhíu động đầu mũi, không có ăn cá ngay, mà nhìn Ngu Bán Bạch sau đó meo một tiếng, tựa như đang hỏi chàng mình có ăn cá được không.

Lông của mèo mập bóng loáng, mềm mại, dưới cổ đeo một chiếc vòng màu đỏ, không giống mèo hoang, chắc là mèo nhà ai bỏ nhà ra đi, Ngu Bán Bạch gật đầu: “Ăn đi… Ăn sạch sẽ chút, chớ lãng phí.”

Mèo mập nghe hiểu tiếng người, há to miệng, bắt đầu ăn thịt cá.

Ngu Bán Bạch quay về phòng bếp ăn bánh trôi, rời đi chưa tới mười phút, bánh trôi trong chén đã chuyển thành đống bột nhão, trở nên mềm nhũn, hạt mè nổi lên trên mặt chén, trông rất khó coi. 

Nhưng bánh trôi chưa hư, bỏ đi thì lãng phí, Ngu Bán Bạch cầm muỗng, ăn từng miếng từng miếng bánh trôi, vừa ăn vừa nghĩ tới Bùi Kiều đưa cho mình chén thịt cá kia, nghiêng đầu, bánh trôi mới vừa ăn vào bụng đã nôn ra hết.(Ứng dụng TᎩT)

Nôn xong, không biết sao, chóp mũi cay cay, khóc lóc một trận vì những con cá kia, Ngu Bán Bạch vừa khóc vừa lấy ra một túi vải, treo vào tai đựng trân châu rớt xuống.

Sáng sớm hôm sau, Ngu Bán Bạch ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn bầu trời, trời xanh mây trắng, gió thổi hiu hiu, thích hợp mở cửa tiệm, chàng cầm cái bảng mới viết đêm qua đặt ở cạnh cửa, tối qua khóc lóc một trận, tỉnh lại trong lòng vẫn rất khổ sở, chàng mở ô, đẩy xe lăn ra ngoài giải sầu.

Ngu Bán Bạch đi qua một quán bán đồ hấp, bị một cô gái đang mua bánh bao trước cửa hàng thu hút.

Cô gái kia tên là Ngu Man Man, khuôn mặt hồng hào, áo hồng quần đào, giày cũng là hồng đậm, trong tay cầm vài văn tiền, nhìn chằm chằm bánh bao trong cửa hàng, vừa cười vừa hỏi: “Chủ tiệm buổi sáng tốt lành, cho hỏi ba văn tiền có thể mua được bao nhiêu cái bánh bao?”

“Bánh bao của ta là loại to, ba văn mua được hai cái.” Chủ cửa hàng cười nói.

“Nhưng ta ăn hai cái không đủ no.” Ngu Man Man mặc cả với chủ cửa hàng: “Có thể cho ta ba cái không?”

“Nhìn ngươi lễ phép như vậy, ba cái thì ba cái.” Chủ cửa hàng hào sảng, bọc lại ba cái bánh bao to đưa cho Ngu Man Man.

Ở Dương Châu có một vị Tiểu Hà Bà, sống ở trong con sông bên cạnh miếu Long Vương.

Tiểu Hà Bà là một con Cá Chép tinh, cũng là con gái nuôi của Nguyệt Quang nương nương, chính là cô gái đang mặc cả mua bánh bao ở trước mắt - Ngu Man Man.

Trăm năm trước Ngu Man Man bị lừa tới Dương Châu làm người bạn duy nhất với Long Vương Thương Minh, chớp mắt đã là mấy trăm năm, Thương Minh hơi nghèo, lừa được cá chép lại chỉ cho ăn bánh bao, cũng may Ngu Man Man rất dễ nuôi, không chê đồ ăn dở, ăn bánh bao cũng rất ngon lành, dần dần, bánh bao trở thành thức ăn mà nàng ấy yêu thích nhất.

Một ngày không ăn bánh bao, cả người đều khó chịu.

Sau này Thương Minh phụ trách việc tạo mưa, thường nhờ vả con trai mình là Thương Trì, hai người thường xuyên gặp mặt quen biết lẫn nhau, nàng ấy cũng nhận Thương Trì làm anh, bánh bao, bánh ngọt cúng viếng trong miếu Long Vương nàng ấy cũng có phần.

Ngu Man Man vui vẻ đưa tiền, ngay khi nhận được bánh bao nàng ấy lập tức ăn ngay, hoàn toàn không có chút lo lắng về việc miệng mình sẽ bị bỏng bởi mấy chiếc bánh bao nóng hôi hổi.

Ngu Bán Bạch nhìn Ngu Man Man đang ngoan ngoãn đứng trước cửa tiệm ăn bánh bao hấp, nhìn thấy khuôn mặt trắng như tuyết của nàng ấy đỏ ửng lên, chàng nhỏ giọng nói: “Con gái nên dùng phấn màu tím làm lớp nền.”

Chàng nghĩ rằng Ngu Man Man không hiểu kỹ năng trang điểm, lấy mười ngón tay vụng về của mình lau son đỏ trên khuôn mặt trắng trẻo kia, không khác gì đang diễn hí trên vũ đài.

Ít ai biết rằng Ngu Man Man thật sự là một con cá chép, khuôn mặt vốn hồng hào tự nhiên, tựa như kiểu trang điểm hoa đào thời thượng của các triều đại trước.

Sau khi nghe những lời từ Ngu Bán Bạch, Ngu Man Man vừa gặm bánh bao vừa đáp: “Phấn màu tím là gì? Nó có thể làm ra bánh bao không?”

Dù ngàn năm đã trôi qua nhưng Ngu Man Man vẫn chỉ hứng thú với món bánh bao này thôi.

Khi người ta ăn cá chiên, thì nàng ấy lại ăn bánh bao chiên, còn khi người ta ăn cơm ngon, nàng ấy lại chọn ăn bánh bao hấp mật ong.

Ngay khi Ngu Man Man hỏi câu  này, hiểu lầm lại càng tăng thêm, Ngu Bán Bạch càng chắc chắn nàng ấy không biết cách sử dụng phấn son, vì vậy chàng đã mời Ngu Man Man đến cửa hàng son phấn để có thể tự tay tân trang lại đôi má của nàng ấy.

Ngu Bán Bạch làm ướt tấm khăn voan mềm mại trắng như tuyết, xoa lên mặt nàng ấy, nhưng cũng không thể tẩy sạch được vết màu nào. Vẻ mặt nàng ấy vẫn còn màu hồng nhạt phơi phới, chàng khịt mũi hỏi: “Diện mạo của cô nương có phải sinh ra đã vậy không? Hay là do ngươi bị cháy nắng nên da mặt mới ửng hồng như thế? Vậy nếu mặt cô nương chạm nước thì có đau không?”

Dù đã ăn xong hai cái bánh bao, nhưng nàng ấy vẫn không có ý định dừng việc ăn lại, lấy chiếc bánh bao cuối cùng nhét vào miệng, vừa nhai vừa nói:

“Cá chép ấy, không phải tất cả khuôn mặt đều có màu sắc giống vậy sao?”

“Cá chép chỉ cần không chạm nước thì mặt đều sẽ bị đau đúng không?”

“Ca ca, phấn màu tím mà huynh nói là thứ gì thế?”

“Nó có thể làm bánh bao hấp được không vậy?”

“Bánh bao làm bằng nó có thơm hơn không? Sẽ ra bánh bao màu tím sao?”

“Ca ca có thể cho ta một cân được không? Ta mang về nhà làm bánh bao cho Kiều tỷ tỷ, sau khi làm xong ta sẽ mang đến cho huynh hai cái.”

Hai cái có hơi nhiều, Ngu Man Man vội vàng quay đầu lại: “Hay một cái thôi được không, ta vẫn muốn ăn thêm nhiều bánh bao.”

Cá chỉ có duy nhất một mạch não, vì vậy việc Ngu Man Man tự nhận người lạ là ca ca tỷ tỷ muội muội đều hoàn toàn dựa vào cảm giác. Ngu Bán Bạch cảm thấy mơ hồ trước câu hỏi của Ngu Man Man, nhưng chàng vẫn đưa cho nàng ấy một cân phấn tím mà chàng mới làm ra. ( truyện trên app T𝕪T )

Ngu Man Man nở một nụ cười rạng rỡ trên mặt, nàng ấy chủ động nói cho Ngu Bán Bạch biết tên của mình: “Ta tên là Ngu Man Man, ca ca tên là gì thế?”

“À... Ta họ Ngu, tên là Tử Ngư.” Ngu Bán Bạch trả lời.

“Gì chứ? Huynh cũng họ Ngu sao? Vậy có lẽ trăm năm trước chúng ta là người một nhà rồi. Nếu đã cùng họ thì sau này ta sẽ gọi huynh là Ngu Tử Ngư nhé, huynh cũng có thể gọi ta là Ngu Man Man.” Nàng ấy vác một cân phấn tím trên lưng, vô cùng vui mừng muốn tới Đông Hải tìm Kiều Hồng Hi cùng làm bánh bao.

Ngu Man Man rời đi thì Ngu Bán Bạch mới lấy lại bình tĩnh, chàng đập chân hét lớn: “Lúc nãy... Sao mình lại hồ đồ vậy chứ.”

Sao phấn tím này có thể dùng để làm bánh bao được chứ!

Ngu Bán Bạch lăn bánh xe đuổi theo Ngu Man Man. Ngay khi đuổi kịp, chàng lập tức kéo tay áo của Ngu Man Man rồi đòi lại một cân phấn tím mà chàng vừa cho nàng ấy: “Cô nương, phấn tím này không dùng làm bánh bao được, phấn này chỉ dùng để thoa lên mặt thôi.”

Ngu Man Man cho rằng Ngu Bán Bạch muốn rút lời, mắt ngấn lệ, bắt đầu dụ dỗ chàng: “Ca ca để ta về làm bánh bao đi mà, làm xong Man Man nhất định sẽ cho huynh hai phần.”

Ngu Bán Bạch tặc lưỡi giải thích, nhưng Ngu Man Man vẫn không tin, nàng ấy cảm thấy Ngu Bán Bạch đến đây chỉ để đòi tiền nên bèn ôm chặt lấy một cân phấn màu tím vào trong lòng rồi bắt đầu khóc lóc: “Ngu Tử Ngư, đợi đến lúc ta giàu to, ta sẽ trả tiền đống phấn màu tím này của huynh mà, được không?”

“Ngu cô nương, phấn tím này thật sự không thể dùng để làm bánh bao được đâu.” Ngu Bán Bạch hối hận vì mình đã lo chuyện bao đồng.

Ngu Man Man và Ngu Bán Bạch cứ đứng giằng co dưới bóng râm của cây liễu. Trên bầu trời trong xanh, một tiếng sấm bỗng vang lên, rồi rơi xuống mặt đất, cách đó không xa có người gọi Ngu Man Man: “Man Man!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play