Mới vừa nãy sắc mặt chàng còn tái nhợt, mà bây giờ mặt chàng lại đỏ như nắng chiều vậy, Bùi Kiều quá không hiểu chuyện rồi, giờ phút này Ngu Bán Bạch chỉ muốn ôm chậu sau đó khóc một trận thật to, nếu như ở Nam Hải, chàng chắc chắn sẽ kiện con hồ ly không biết xấu hổ này tội quấy rối.
“Nếu như Tử Ngư công tử không tiện rửa tay, thì cũng không cần rửa, sau khi huynh sờ xong, ta đi rửa tai là được.” Ngu Bán Bạch ngồi chết trân tại chỗ, không nói lời nào cũng không ngẩng đầu lên, Bùi Kiều đang sốt ruột muốn sờ đuôi cá, cũng chỉ có thể lùi một bước, để lộ ra đôi tai.
Để người khác nhìn thấy hình dáng nửa người nửa hồ, Bùi Kiều không khỏi cảm thấy ngại ngùng, ngửa đầu chờ Ngu Bán Bạch sờ nắn.
Tai của Bùi Kiều, những lông nhung kia mềm mại mà không đánh rối, dày khoảng nửa giáp, bên trong màu hồng nhạt, dựng thẳng bên gò má.
Tai hồ ly không lớn, trông rất mềm mại, sợ rằng chỉ cần một con bướm đậu lên, đôi tai cũng sẽ giống như lá cây gặp mưa vậy, nhẹ nhàng lay động.
Ngu Bán Bạch vốn không muốn sờ tai Bùi Kiều, nhưng Bùi Kiều lại lộ đôi tai ra, chàng đành phải tỉ mỉ đánh giá nó, trong lòng ngứa ngáy, ngón tay cũng bắt đầu ngứa ngáy.
Nghĩ lại, sờ tai thì sẽ bị sờ đằng sau, Ngu Bán Bạch sao dám manh động, dời mắt, lạnh lùng nói: “Ta không sờ, nên mong Liễu Kinh cô nương mau quay về.”
Lời nói vừa dứt, một tiếng sét chợt vang bên tai, tựa như đá nặng ngàn cân, từ trên trời giáng xuống, làm bức tường rung lên, tiếng sấm không ngừng, một trận mưa to rơi xuống lá cây kêu tí tách, không lâu sau trước cửa hàng trắng xóa. Mưa rất to, lại gặp gió to, đi lại rất khó, mọi người bất đắc dĩ đành tìm nơi trú mưa.
Bùi Kiều bất an co ro lại, chỉ ngoài cửa mưa gió, nói: “Thật đáng sợ, ta có thể ở đây trú mưa một lúc sao?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT