“Rửa tay xong là có thể sờ sao?” Bùi Kiều kích động nhảy chân sáo về phía trước ba bước, nàng đi một đôi giày đế cao, lúc đi chân sáo đế giày sát mặt đất vang lên tiếng lộc cộc như sàng gạo.
Những tiếng lộc cộc dồn dập vang lên, nhưng Ngu Bán Bạch lại nghe thành âm thanh lúc cạo vảy cá, sắc mặt muốn tái nhợt bao nhiêu thì có bấy nhiêu, tủi thân không dứt.
Chàng nhắm mắt, vuốt ngực tự an ủi: “Sớm muộn cũng phải chết, không bằng chết sớm một chút, đành vậy, đành vậy, để hồ ly nhỏ sờ một lúc, sờ xong nàng mới buông bỏ chấp niệm, sau này sẽ không còn ngấp nghé đuôi cá của ta nữa, ta cũng không cần ngày đêm đều phiền não nữa.”
“Ừ.” Tự an ủi xong, Ngu Bán Bạch mở mắt, nghểnh chiếc cổ xanh trắng: “Đuôi cá mỏng manh, nếu tay bẩn chạm vào sẽ ảnh hưởng đến sự xinh đẹp của nó, rửa tay sạch rồi sờ, ngươi đi ra phía sau rửa tay đi.”
“Được.” Bùi Kiều cất quyển sổ vào, cười khúc khích, nhảy nhảy chân sáo ba bước về phía sau mở nước rửa tay.
Nàng hoàn toàn quên đi là mình đi giày đế cao, nhảy nhảy nhảy, suýt chút nữa té ngã.
Bùi Kiều ngâm mười ngón tay vào trong nước, xoa xoa bên trái, xoa xoa bên phải, còn cẩn thận lấy cành cây nhỏ cạy khóe móng tay, dù không có vết bẩn, cũng phải rửa cẩn thận, cuối cùng còn cầm cây dao nhỏ mài móng tay, chỉ rửa một đôi tay đã gần mười lăm phút.
Ngu Bán Bạch khép cửa lại, trong lúc này, chàng cũng vén vạt áo lên, cầm khăn ướt nhẹ nhàng lau sạch đuôi cá. Chàng sợ trên đuôi có bụi bẩn, lúc Bùi Kiều sờ vào thì lòng bàn tay sẽ bám bẩn, lau đuôi cá xong, chàng bèn sửa sang lại vạt áo.
Bị sờ cũng phải có sĩ diện, đó chính là danh dự của một đại trượng phu.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play