Bạn nhỏ cùng bàn của ảnh đế

Chương 3


1 năm


Tống Từ tạm thời thay đổi chủ ý và quyết định quay lại trường cũ để tham gia lễ kỷ niệm của trường, điều này khiến toàn bộ ban giám hiệu bị sốc.

Nhà trường đã mời Tống Từ tham gia rất nhiều hoạt động trước đó, dù lời đề nghị có hấp dẫn đến đâu cũng đều bị từ chối không có ngoại lệ.

Sự kiêu ngạo và lạnh lùng của Tống Từ rất nổi tiếng trong giới showbiz, không bao giờ cúi đầu, không bao giờ dễ dãi, không bao giờ đón ý hùa theo bất kỳ điều gì.

Đạo lý đối nhân xử thế đối với cậu ta ở đây căn bản không có tác dụng.

Chuyện cậu ta đã không muốn làm, Lão Thiên Vương có đến cũng vô dụng.

Chuyện tham dự kỷ niệm thành lập trường, cậu ta đã từ chối trước đó. Lần này Hiệu Trưởng nhờ tôi làm trung gian mời giúp, nhưng kỳ thực ra ông ấy cũng không có bất kỳ hy vọng nào.

Thật không ngờ, Tống Từ không chỉ tự vả mặt mình mà còn đồng ý lời mời, lại còn từ chối lời mời đóng phim của một đạo diễn nổi tiếng để giải phóng lịch trình. Nghe nói, đoàn thể của cậu ta đã đợi ngày này rất lâu.

Sau vụ lần này, Hiệu Trưởng cho rằng mối quan hệ giữa tôi và Tống Từ rất là không bình thường. Giải thích thế nào cũng vô ích.

Mặc dù tôi tạm thời không hiểu tại sao Tống Từ lại thay đổi quyết định, nhưng chắc chắn không thể là do tôi được.

Thời trung học, tôi và Tống Từ quả thật không có thân thiết lắm, thậm chí có thể nói chúng tôi là người của hai thế giới.

Sau khi bố mẹ ly hôn, mẹ tiến thêm bước nữa đi lấy chồng xa, bố cũng làm ăn xa. Tôi được gửi nuôi ở nhà của chú.

Hằng ngày sau giờ học còn phải vác túi ra đồng nhặt ve chai, nhặt được đủ số lượng nhất định mới được về nhà.

Sáng sớm dậy, tôi còn phải nấu ăn rồi giặt quần áo cho chú, dì và anh họ của tôi.

Vào mùa đông, có rất nhiều vết nứt nẻ vì lạnh trên tay, Tống Từ đã nhìn thấy.

Cậu ấy vẫn ngẩng đầu lên, nhếch môi cười với tôi: "Bạn nhỏ cùng bàn, bài tập về nhà để tôi chép cho."

Một giây sau, sắc mặt cậu ấy đột nhiên trở nên lạnh xuống: "Tay cậu bị làm sao vậy?"

Tôi bị cái tính khí thô bạo của cậu ta dọa cho một phen, vội vàng kéo áo che tay lại.

Ngày hôm sau, cậu ta ném cho tôi một lọ thuốc mỡ, giọng điệu chồng không nhưng vẫn không thể từ chối: “Mỗi ngày bôi một chút cho đến khi vết nứt nẻ biến mất”.

Tống Từ bình thường có một chiếc áo khoác với cái giá chắc có thể trang trải chi phí sinh hoạt cho tôi tầm một hai tháng luôn đấy.

Chính vì vậy tôi nghĩ lọ thuốc mỡ kia hẳn là cũng đắt tiền, cho nên không dám nhận.

Cậu ta dúi vào tay tôi, giọng gắt gỏng nói: “Nhất định phải bôi đấy, nhìn mấy cái vết nứt nẻ này tôi thấy khó chịu”

Có lẽ Tống Từ có một chút ghét bỏ tôi chăng?

Nhưng mỗi lần thay đổi chỗ ngồi, chúng tôi đều được xếp cùng nhau. Và chúng tôi đã ngồi cùng bàn trong ba năm rồi.




Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play