Bạn nhỏ cùng bàn của ảnh đế

Chương 2


1 năm


Khi tôi chuẩn bị lên xe taxi, một bóng người tiến lại gần từ xa, hét lên:

"Cô Trần đợi chút."

Sau khi nhìn rõ lại tôi mới biết đó là quản lý của Tống Từ: “Cô Trần, Tống ca bảo tôi hỏi cô, cô thật sự muốn gặp anh ấy sao?”

Điều này có thể là giả à? Tôi có hơi bối rối, nhưng vẫn gật đầu.

Người quản lý lau đi mồ hôi nhễ nhại: “Đi với tôi, Tống ca đang đợi cô trong xe. Cô cũng biết thân phận của Tống ca rồi đó, cho nên vừa rồi ở hội trường..”

Nghe anh quản lý khéo léo giải thích, tôi trong chớp mắt hiểu ngay.

Tống Từ là một ngôi sao tỏa sáng hàng đầu, còn tôi đối với cậu ấy mà nói, chỉ là một bạn học trung học bình thường.

Cậu ấy chắc chắn không thể ở trước mặt nhiều nhân viên trong hội trường như vậy mà chủ động đến tìm tôi rồi.

Là tôi quá không hiểu chuyện.

Trên đường đi, tôi nhận được tin nhắn từ hiệu trưởng gửi đến: “Tiểu Trần, thành công hay thất bại đều dựa vào một lần này, tóm lấy ảnh đế, thăng chức tăng lương, đạt đến đỉnh cao của cuộc đời, xông lên.”

Đi bộ từ phố xá nhộn nhịp đến một con ngõ vắng, anh quản lý nhìn xung quanh rồi mở cửa xe cho tôi.

Tôi nói cảm ơn, giọng tôi run lên vì căng thẳng.

Sau bảy năm, tôi nghĩ mình đã đủ dũng cảm để trưởng thành.

Nhưng thật không ngờ, tất cả những nỗ lực trước đó đều là vô ích khi đối mặt với cậu ấy, tôi lại quay trở về thành cô bé nhút nhát trước đây.

Thật ra, con người ta cuối cùng rồi cũng sẽ bị mắc kẹt trong cuộc sống của chính mình bởi những gì họ không thể có được khi còn trẻ.

“Tống lão sư, lâu rồi không gặp. – Tôi - bắt chước cách những người ở trên TV gọi cậu ấy, rồi chậm rãi duỗi tay ra.

Cậu ấy đã giữ tay của tôi ngay lập tức, không cho tôi thời gian để hối hận. Cảm giác ấm áp trong lòng bàn tay dường như đã truyền đến trái tim một người.

"Đã lâu không gặp, bạn cùng bàn."

Mấy từ cuối làm tăng thêm một chút mơ hồ và hoang mang cho bầu không khí u ám.

Tôi sững người vài giây, vội vàng rút tay lại, cố gắng ngồi xa cậu ta một chút, tư thế ngay ngắn.

“Lời mời dự lễ kỷ niệm thành lập trường đã gửi đến bộ phận quản lý của các cậu nhưng vẫn chưa nhận được hồi âm chính xác. Cậu có thể dành chút thời gian để ngày hôm đó tham gia không? Tất cả các giáo viên và học sinh trong trường đều đang mong chờ sự xuất hiện của cậu đó.”

Tôi đã chuẩn bị tâm lý để nhận lời từ chối, nhưng thật không ngờ...

Tống Từ tùy ý dựa vào lưng ghế, uể oải hỏi: "Tất cả giáo viên và học sinh trong trường, bao gồm cả cậu à?"

Đây... đây là mấu chốt sao?

Có lẽ là cảm thấy tim của tôi đập chưa đủ nhanh, cậu ấy nhìn tôi không chớp mắt, thẳng thắng hỏi thêm một câu: “Cậu có muốn tôi đến không, bạn cùng bàn.”

Tôi hoảng hốt suýt nữa thì cắn phải vào lưỡi: “Toàn trường nhiệt liệt hoan nghênh cậu, mà tôi cũng là một phần của toàn trường.”

Trời tháng sáu đúng là nóng không chịu nổi, cách qua một ô cửa kính rồi mà vẫn khiến người ta nóng đỏ bừng cả hai má.

Đây là quy trình giải quyết việc công, tôi không có bất kỳ ý định tư lợi nào, chỉ vì để thăng chức và tăng lương mà thôi.

Đúng, không sai, chính là như thế.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play