Sau khi Tống Từ khiêm tốn quay lại truong.
Nhóm con nhà giàu thời trung học do Tống Từ cầm đầu đã tổ chức họp lớp ở trường cấp 3. Tôi không định đi, nhưng Hiệu Trưởng nói, phải xây dựng mối quan hệ hợp tác tốt đẹp với bọn họ, để cậu ấy cảm nhận được sự quan tâm chăm sóc của người yêu.
Ặc, là ông ấy bảo tôi đưa cậu ta đến mà.
Có rất nhiều người trong hội trường, nhưng rất dễ để nhận ra Tống Từ.
Nhiều người vây quanh cậu ấy ở trung tâm, vẫn đầu tóc ngắn y như cũ, nhưng phong độ có phần chính chắn và cao lãnh hơn.
Hôm đó gặp nhau trên xe, ánh đèn lờ mờ, tôi cũng không dám nhìn kỹ, chỉ vội vàng nhớ được một vài đường nét khái quát.
Khó có thể tưởng tượng chàng thanh niên nổi loạn ngày ấy với đôi mắt một mí bây giờ lại có thể diện vest và đi giày da một cách lịch lãm.
Mà tôi cũng đã thay đổi.
Không còn là cô bé sắc mặt gầy gò lem luốc, rụt rè không dám ngẩng đầu lên như thời cấp ba nữa.
Hiện tại tôi cũng đã biết diện váy đẹp, trang điểm nhẹ, nói chuyện tự nhiên phóng khoáng hơn.
Khoảng thời gian bảy năm, quả nhiên năm tháng sẽ tạo nên hình hài đẹp để nhất của mỗi người.
Có mấy nam sinh cười đùa náo nhiệt không hiểu chuyện gì muốn đẩy hoa khôi Tô Nhu của lớp bên hồi đó đến bên cạnh Tống Từ.
Tô Nhu miệng thì nói “thế này không hay lắm đâu”, nhưng cơ thể lại rất thành thật ngồi xuống.
Mặc dù rất không muốn thừa nhận, nhưng đó quả thật là lý do khiến tôi không muốn đến buổi gặp mặt.
Tô Nhu rất thích Tống Từ, đó là một bí mật công khai trong lớp.
Tô Nhu đậu vào ngành diễn xuất ở một trường đại học và sau đó tất nhiên là trở thành diễn viên rồi.
Còn Tống Từ thì đậu vào khoa chính quy của một trường đại học diễn xuất tốp đầu trong nước, sau khi tốt nghiệp, anh cũng bước chân vào showbiz.
Nhiều người hâm mộ nghi ngờ rằng anh ấy đến là vì Tô Nhu. Cả hai có rất nhiều fan couple trên internet.
Bức thư tình vừa mới nổi trên mạng, Tô Nhu ngay lập tức gắn thẻ tôi trong nhóm bạn cùng lớp: "Trần Nhược Nhược, cậu không phải là cố ý bịa ra sau đó đăng lên mạng gây sốt đấy chứ?"
Tôi muốn giải thích, nhưng chưa kịp gõ xong thì tin tức từ đầu dây bên kia đã ập đến như đạn đại bác.
“Bất kể cậu có viết hay không thì cũng nên hiểu rằng, cậu và Tống Từ hoàn toàn không có khả năng đâu. Đừng hiểu lầm tôi, tôi chỉ đang nghĩ cho cậu, sợ rằng cậu có những suy nghĩ không nên có, cuối cùng người đau khổ sẽ là cậu thôi.”
Mặc dù tôi cảm nhận được rất rõ lòng thù địch của Tô Nhu đó, nhưng tôi là một người luôn mềm mỏng và không thích tranh luận với người khác.
Tôi thấy không trả lời cũng có chút bất lịch sự, cho nên đã gõ vài câu rồi gửi đi.
Tiếng la ó của các nam sinh vẫn không ngừng.
Tôi đến bên rìa chiếu nghỉ rồi ngồi xuống.
“Bảo Nhi, cậu vừa tiến vào hội trường, ánh mắt của Tống Từ đã như hận không thể dán lên người cậu, ánh mắt đó thật sự không bình thường.” – Lục Khả đang nói nửa chừng, đột nhiên cúi đầu xuống.
Sau đó tôi mới nhận ra rằng Tống Từ đang thực sự đi qua đây.
Cậu ta bỏ mặc Tô Nhu và đi thẳng về phía chúng tôi.
Lục Khả kêu lên: "Nhược Bảo, bên ngoài hình như có tuyết rơi, tớ đi xem một chút."
Tôi muốn khóc mà không thành tiếng: “Bà chị ơi, giờ là tháng sáu rồi.”
Lục Khả ghé sát tai tôi thì thầm: “Bầu không khí này quá thích hợp để tán tỉnh, cậu cố gắng lên nhé.”
Rồi sau đó không thương tiếc bỏ mặc tôi chạy một mạch đi mất.
Tống Từ thừa dịp ngồi xuống bên cạnh tôi, ánh mắt đảo một vòng.
Đám con trai đang la ó lập tức yên lặng như gà.
Hóa ra, cho dù ngoại hình thay đổi như thế nào, luôn có một số điều đặc biệt có thể chống lại sự thay đổi của thời gian.
Những điều từng khiến tôi mặt đỏ tim đập, hiện tại vẫn còn y nguyên như cũ.
Bảy năm trước, để thoát khỏi cơn ác mộng, tôi lấy việc học làm cọng rơm cứu mạng duy nhất, ngày nào cũng đánh m/ á/u gà múa bút thành văn.
Tống Từ lười biếng tựa cằm bên cạnh, ánh mắt hờ hững. Không nghiêm không túc gọi tôi là “bạn cùng bàn”.
Cũng giống như bây giờ.
Tôi vô ý thức chạy đến hướng có âm thanh truyền đến, nghiêng mình luồng lách qua dòng người thì lại bắt gặp ngay ánh mắt của cậu ta.
Tôi cong khóe miệng cười xả giao: “Tống lão sư, chào cậu.”
"Ừm."
Rõ ràng là điều hòa trong phòng đã bật lên hết cỡ nhưng Tống Từ vẫn hét lên bảo nóng, cậu ta cởi chiếc khuy trên cùng của áo sơ mi, để lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, thoáng qua thoáng lại trước mặt tôi, tiết chế tiết chế thôi.
Tôi không thể không nghĩ đến hai từ “tán tỉnh” mà lúc nãy Lục Khả mới đề cập.
Nhanh chóng lấy bảng kế hoạch lễ mừng kỷ niệm trường ra, chuẩn bị ổn định tâm trạng lại để làm việc.
Tống Từ trước nay luôn không thích mấy cái thủ tục rườm ra này.
Nhưng lúc này lại không hề tỏ ra sốt ruột, dựa vào lưng ghế ngoan ngoãn nghe lời, từ chối hết những lời chúc rượu của mọi người xung quanh.
Sau khi buổi họp mặt kết thúc, tôi đi vào phòng rửa tay.
Lúc đi ra, mọi người đã về hết, chỉ còn Tống Từ ở ngoài cửa, uể oải hút thuốc.
Sau khi đến gần hơn, tôi nhận ra rằng đây không phải là thuốc lá, nó rõ ràng là một cây kẹo mút.
Tôi cắn chặt môi tiến lên. “Tống lão sư, sao cậu còn chưa đi?”
Cậu ta nhướng mày nhìn tôi, thẳng thừng: “Tôi không nhớ đường.”
Đây cũng là lý do à?
Cậu ta có đặt cái bảng chỉ dẫn kia vào trong mắt không thế?
“Tôi sẽ gọi tài xế cho cậu. Tôi chưa kịp lấy điện thoại di động ra thì đã bị một bàn tay nóng bỏng nhẹ nhàng bấu vào sau gáy, đẩy tôi về phía trước.
"Tôi không thích người khác chạm vào xe của tôi. Bạn cùng bàn, làm ơn chỉ đường cho tôi đi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT