Từ ngày tôi cúp điện thoại của hắn, đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.
Người này cảm xúc luôn hiện trên mặt, tôi đã sớm quen với tính cách sáng nắng chiều mưa của hắn, không cảm xúc nhìn hắn hồi lâu, chuẩn bị kéo đàn em đi ngang qua hắn.
Nhưng hắn lại đột nhiên túm lấy cổ tay tôi.
Trước mặt đàn em.
... Định chứng thực bộ tiểu thuyết kia đấy à?
Hắn thực sự tức giận, hơn nữa sau khi nhìn thấy tôi càng tức giận hơn nữa, vừa lôi vừa kéo tôi đến lối vào hàng lang không người, từ trên cao nhìn xuống mà cười nhạo tôi.
"Câu được em trai mới à?"
Hành lang lờ mờ, tôi không thấy rõ trong mắt hắn rốt cuộc cất giấu cái gì, cũng không có hứng thú thấy rõ, dứt khoát tiếp lời hắn.
"Đúng vậy, em trai mới."
"Lâm Tử Mộ."
Hắn dường như nghiến răng đọc hết tên tôi.
"Tại sao không trả lời Wechat của tôi?"
Hắn áp sát vào tai tôi hỏi, hô hấp nóng bỏng tạo nên một tầng tê ngứa, tôi tránh hắn.
"Không biết, có lẽ là tôi chán rồi?"
"Chán?"
Hắn hừ một tiếng, tôi nghĩ có lẽ là mấy ngày nay tôi không đi tìm hắn khiến cho đại thiếu gia không vui, nhưng hiện tại tôi cũng lười đi quan tâm tâm trạng của hắn.
"Lâm Tử Mộ, cậu đừng hối hận."
Tôi nhíu mày, nụ cười của hắn khiến tôi có dự cảm chẳng lành.
Trước đây hắn cũng rất thích cười với tôi, nhưng chủ yếu đều là là chơi đùa tôi mà thôi.
Hắn đưa hộp cơm bento tôi đã làm cả buổi trưa cho người khác, còn đổ lỗi cho tôi, nói bởi vì tôi làm quá khó ăn.
Khi đó, hắn cũng cười như thế này.
Vậy nên tôi mới không thích hắn của hiện tại, mặc dù trước kia hắn ngây ngô ngốc nghếch, nhưng sẽ vì tôi mà đầu bị lừa đá, đổi thành hiện tại, có khi hắn còn đẩy tôi đến trước mặt con lừa thuận tiện ôm bụng cười khà khà đấy chứ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT