Sân bóng vào mùa hè nóng nực, quả bóng rổ đập xuống đất, tạo ra tiếng bịch bịch vang dội.

Khi Lục Thần Khanh gọi tên tôi lần thứ ba, tôi mới ngẩng đầu lên.

Người đang đứng giữa sân bóng rổ rõ ràng có chút không kiên nhẫn, cau mày nhìn tôi.

Tôi cầm chai nước khoáng chạy đến.

"Cậu đang suy nghĩ cái gì thế?"

Đốt ngón tay gõ nhẹ lên trán tôi, tôi lùi về phía sau né tránh.

Nheo mắt nhìn hắn, xương quai hàm của hắn dường như còn rõ ràng hơn cả kế hoạch cuộc đời tôi. 

Bởi vì mồ hôi mỏng trên trán, hắn vuốt tóc ra phía sau, khó trách mấy cô gái bên cạnh sân bóng rổ lại liên tục la hét như vậy.

Sau khi uống xong, hắn đặt cái chai rỗng lên đầu tôi, híp mắt cười, không biết có ý gì.

"Giữ lấy."

"..."

Thần kinh.

Tôi lắc lắc, chai nước khoáng rơi xuống, sau khi khom người nhặt cái chai lên, hắn đã quay người trở lại sân bóng.

----------

Sau đánh xong hiệp hai, trời đã sắp tối, gió chiều thổi ngang qua gáy, tôi vừa định đứng dậy đi tìm hắn, một cô gái chạy đến từ phía sau lưng hắn.

Cô gái này tôi biết, là chủ tịch câu lạc bộ bóng rổ.

Về phần vì sao chủ tịch câu lạc bộ bóng rổ lại là nữ, tại sao chủ tịch câu lạc bộ bóng rổ lại chưa từng tham gia trận đấu bóng rổ nào, tôi cũng không biết. 

Tôi chỉ biết rằng cô ấy thực sự sắp dính lên người Lục Thần Khanh đến nơi rồi, còn không biết vô tình hay cố ý liếc mắt nhìn tôi nữa.

Tôi tự cảm thấy mình cũng chẳng tính là mối đe dọa gì.

Đứng dậy, đưa chiếc áo khoác của Lục Thần Khanh đặt trên đùi cho hắn, hắn thản nhiên nhận lấy.

"Mặc áo khoác vào, cẩn thận cảm lạnh."

"Tôi sẽ nhắc nhở anh Thần." Cô gái đứng bên cạnh hắn cười ngọt ngào.

"Tối nay tôi sẽ về trễ." Giọng của Lục Thần Khanh mang theo sự lạnh lùng, có vẻ hai người vừa mới thương lượng xong chuyện này.

Tôi muốn nói với hắn, tối nay là sinh nhật của tôi, cậu đã đồng ý sẽ cùng tôi đón sinh nhật.

Nhưng mà nghĩ lại thì, thôi bỏ đi.

Hắn sẽ bỏ lỡ một ngày vô cùng quan trọng đối với hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play