Ngày này 10 năm trước, Lục Thần Khanh vì cứu tôi, đầu bị lừa đá.
Thật sự bị lừa đá, thật sự nằm viện một tháng.
Hơn nữa thật sự mất trí nhớ, nhưng không phải là loại quên hết tất cả mọi thứ như trong phim truyền hình, mà là mất trí nhớ có chọn lọc, kèm theo trí nhớ hỗn loạn.
Kết quả của việc này chính là Tiểu Lục Thần Khanh đặc biệt đáng yêu trước năm 13 tuổi đã biến mất.
Trước năm 13 tuổi, Tiểu Lục Thần Khanh dễ thương biết nhường nào, hắn nói tôi là công chúa, hắn là kỵ sĩ, tại sao lại muốn làm kỵ sĩ thay vì hoàng tử, bởi vì hắn muốn bảo vệ tôi cả đời.
Nghĩ đến đây tôi liền tức giận, hiện tại Lục Thần Khanh đừng nói là bảo vệ tôi, chỉ cần không th.ọ.c dao vào tim tôi đã là tốt lắm rồi.
Lời hứa trước kia của hắn đều bị chó gặm hết rồi.
Nhưng mà, tôi cũng có một lời hứa.
Đó chính là, hắn quả thực đã cứu tôi, vậy nên tôi âm thầm hứa rằng, kể từ ngày hắn cứu tôi, bản công chúa sẽ nghe lời hắn 10 năm.
Hôm nay, chà, chính là ngày ước hẹn mười năm ấy hết hạn.
Vô số ngày tháng trước ngày hôm nay, tôi đã muốn hóa Lục Thần Khanh thành tro cốt.
----------
Tôi sung sướng cùng chị em thưởng thức xong bánh ngọt, sung sướng chuẩn bị lên giường đi ngủ, kết quả một giây trước khi tiến vào mộng đẹp, điện thoại rung lên.
Tên xui xẻo Lục Thần Khanh.
Tôi cúp điện thoại, chuẩn bị chui vào trong chăn, điện thoại lại vang.
"A lô?"
"R76, đến đón tôi."
Giọng nói ở đầu dây bên kia vừa nhỏ vừa khàn, có vẻ hắn đã uống chút rượu.
Trước đây tôi xác thật bò dậy lúc một 1, 2 giờ sáng để đi đón hắn, nhưng từ ngày hôm nay trở đi sẽ không, sẽ không bao giờ nữa.
Vì vậy tôi trực tiếp bật chế độ không làm phiền, tiến vào mộng đẹp.
...
Sáng ngày hôm sau, thấy 7, 8 cuộc gọi nhỡ của Lục Thần Khanh.
Cùng với hai tin nhắn Wechat của hắn.
"Dám cúp điện thoại của tôi sao?"
"?"
... Tôi không trả lời hắn.
Không xóa hắn đã là sự thương tiếc cuối cùng của tôi đối với tình cảm mấy năm nay của chúng tôi rồi.
Nhưng sau đó hắn cũng không đi tìm tôi, có lẽ là hai ba ngày gì đấy, những ngày tháng không cần phải đuổi theo Lục Thần Khanh thật là thoải mái, kéo theo chất lượng cuộc sống những ngày này cũng cao hơn rất nhiều.
Buổi chiều cùng đàn em cùng nhóm ra ngoài điều tra nghiên cứu, tôi tiện tay mua cho cậu ta một ly trà sữa.
Cậu ta ôm ly trà sữa không chịu uống.
"Sao thế?"
"Haizz... Đàn chị, em hiểu ý của chị."
Đàn em gãi đầu, vẻ mặt nhìn thấu hồng trần.
"Chị muốn em đưa ly trà sữa này cho anh Thần đúng không? Chiều tối hôm nay bọn em có một trận đấu bóng rổ mà."
... Không hề.
Tôi cầm lấy ly trà sữa, dùng ống hút trực tiếp chọc một cái lỗ nhét vào miệng cậu ta, sau đó lắc đầu nhìn cậu ta.
"Chúng tôi đã kết thúc rồi."
"Thật hay giả vậy, đàn chị, chị nghĩ thông suốt rồi sao? Chị không làm chó liếm nữa sao?"
"..."
Cậu ta giống như nhất thời nhanh miệng nói ra những gì đang nghĩ trong đầu.
"Kỳ thật mấy ngày nay bọn em đều ngồi suy đoán, bởi vì trước đây tan học chị sẽ lập tức đến cửa phòng học của anh Thần chờ anh ấy mà, còn luôn đưa cơm hộp cho anh ấy, trà sữa các loại nữa, nhưng gần đây chị không đi tìm anh ấy, là anh Thần làm chuyện gì có lỗi với chị sao?"
"Chuyện có lỗi với tôi?"
"Đúng vậy."
Vậy thì hắn đã làm quá nhiều rồi.
"Hơn nữa, em nghe nói, em nghe nói..."
Đàn em nhỏ giọng, tỏ vẻ bí hiểm.
"Mấy ngày nay, Lục Thần Khanh anh ấy cực kỳ cáu kỉnh."
"..."
"Cho nên mọi người đều đang đồn, đàn chị, sự kiên trì của chị đã làm cho Lục Thần Khanh phát hiện trong lòng anh ấy đã có vị trí của chị từ lâu, nhưng chị lại bỏ anh ấy mà đi..."
"Được rồi! Dừng dừng dừng, đừng nói nữa, các cậu định viết tiểu thuyết đấy à, hơn nữa tôi căn bản chưa từng thích anh ta..."
Cho nên đôi khi, hiện thực còn máu chó hơn cả trong tiểu thuyết.
Ở ngã rẽ, chúng tôi gặp Lục Thần Khanh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT