Chu Thiên Lăng nâng một bên cổ tay của nàng lên rồi đeo cái vòng uyên ương gì đó vào.
Hắn mua cái này thật ư?
Y Vân đứng hình một lúc lâu, nghi hoặc nhìn Trấn Định vương.
Dường như ngay lúc này nàng đã nhận ra được điều gì đó.
-Cấm cô không được tháo nó ra.
Sợi dây đen kia đã nằm yên vị trên tay, nàng nhìn nó rồi lại nhìn người nam nhân trước mặt, nhàn nhạt hỏi lại:
-Nếu ta tháo thì sao?
-Sẽ giết cô.
-Để xem thúc có dám không.
Sau đó, hai người rẽ sang bên phải, lại tiếp tục dạo chơi ở một con đường khác.
Lúc cất bước, Chu Thiên Lăng nói cái gì mà hình trên sợi dây của hắn là uyên, còn của nàng là ương.
Y Vân nghe cũng không hiểu nên chỉ gật đầu lấy lệ.
Ngón cái và ngón trỏ của tay còn lại khẽ sờ lên chiếc vòng, ngắm nghía.
Biết rõ là vòng cặp nhưng Y Vân lại vẫn cứ đeo.
Không phải vì sợ lời hù dọa kia của Chu Thiên Lăng mà là...tâm nàng thực sự không muốn tháo.
Dạo chơi thêm một lúc cũng đã chán, nàng quyết định sẽ trở về.
Nhưng mà sao đường lại xa thế này, đi mãi cũng chẳng thấy nhà đâu.
Y Vân đặt mông lên tản đá lớn ven đường, giọng điệu mệt mỏi mà cất giọng than thở:
-Không đi, không đi nữa.
-Chẳng phải lúc đầu hào hứng lắm sao?
Chu Thiên Lăng trầm trọng hỏi nàng, thần sắc tựa hồ vẫn như ban đầu, không lấy chút mệt mỏi hay uể oải.
-Ta không biết đâu, hai chân của ta đi hết nổi rồi.
Đột nhiên hắn im lặng, từ từ tiến gần lại bên Y Vân rồi hơi cúi người xuống.
Chu Thiên Lăng nhìn thẳng vào gương mặt của vương phi.
Mắt nàng trong vắt cơ hồ có thể thấy rõ được hình bóng của hắn phản chiếu lại.
-Văn nhi nói cho thúc nghe, thúc hãy nhân cơ hội nào đó mà hôn vào môi của Y Vân tỷ tỷ.
-???
-Con thấy mỗi lần mẫu thân giận hay buồn bực phụ thân đều sẽ làm như thế.
Chu Thiên Lăng vội lắc đầu, gạt phăng đi lời nói của tên nhóc Hạc Văn.
Hắn đứng thẳng dậy hít lấy một hơi rồi quay lưng lại mà khuỵu gối xuống.
-Leo lên đi, ta cõng cô về.
-Hả??? Thúc cõng ta thật ư?
Y Vân tựa hồ như không tin được những lời tai mình vừa nghe, vội hỏi lại như muốn xác định thực hư.
-Mau lên.
-À...ừm...
Nói rồi, Y Vân bèn đi về phía người mà mình gọi là "Lăng thúc" kia.
Nàng cất lời thông báo rồi mới dám ôm lấy cổ hắn mà leo lên.
-Ta lên đó nhé!
Cứ thế, Chu Thiên Lăng cõng nàng trên lưng, tiếp tục cất bước về tứ hợp viện.
Lần đầu Trấn Định vương cõng một người, lần đầu Thuần An công chúa được người khác cõng trên lưng.
Cảm giác lúc này của nàng rất khó để diễn tả được.
Đoạn Y Vân bèn đưa mũi hít lấy mùi hương đặc trưng trên người hắn.
Dễ chịu quá!
Vả lại, tấm lưng của Chu Thiên Lăng lớn thật.
Trời cũng đã gần khuya, người trên phố cũng dần thưa bớt.
Đi thêm đoạn, Chu Thiên Lăng lại khẽ hỏi nàng:
-Nếu lỡ lúc này có cướp xuất hiện thì sao đây?
-Đương nhiên là ta và thúc sẽ đánh cho bọn chúng một trận nhừ tử, thừa sống thiếu chết.
Câu nói không chút trêu đùa của nàng lại khiến Chu Thiên Lăng cười nắc nẻ.
-Với mấy chiêu võ mèo cào của cô mà cũng muốn đánh người?
-Hứ.
Hắn rõ ràng là đang chọc quê nàng, cảm giác như vừa bị hạ bệ Y Vân bèn vung tay đánh mạnh vào ngực Chu Thiên Lăng xem như để bỏ tức.
Nhưng đối với Trấn Định vương cái đó chẳng khác nào đang gãi ngứa.
-Khuyên cô một câu chân thành, sau này hồi phủ nên để ta dạy cho một ít võ công.
Y Vân bèn từ chối ý tốt của vương gia, cười lên một tiếng rồi mới đáp lời:
-Ta không học đâu, chẳng phải đã có Lăng thúc rồi sao? Sau này thúc sẽ bảo vệ ta, ta cần gì học cho phí sức.
Đúng không?
-Bảo vệ cô? Lấy danh nghĩa gì để bảo vệ?
Chân hắn vẫn cứ bước về trước, khóe môi khẽ nhếch lên rồi ôn nhu mà mở miệng.
Cổ họng nàng khẽ phát ra tiếng "hmmm", lát sau bèn cất giọng nửa thật nửa đùa:
-Bằng hữu? Người nhà? Người bảo vệ công chúa chẳng hạn?
-Người nhà là thế nào?
-Là thúc thúc, là tiểu ca...đôi khi ta còn thấy thúc giống với phụ mẫu của ta nữa.
Một tia thất vọng tràn ngập trong đôi mắt phượng.
Nàng nói hắn là người nhà đương nhiên là hắn vui sướng nhưng những lời phía sau lại như cú tát vào mặt Trấn Định vương.
Rõ ràng thứ hắn đang suy nghĩ đến là hai từ "phu quân" chứ hoàn toàn không phải là những danh phận mà nàng kể một lèo ở trên.
Chu Thiên Lăng đương không lại im lặng, Y Vân bèn đánh nhẹ vào người hắn mà hỏi:
-Sao vậy?
-Chỉ là đang nhớ lại chuyện cũ.
Vừa đi vừa hàn huyên không ngừng, con đường trở về cũng tự khắc mà được rút ngắn.
Chu Thiên Lăng cố tình đưa nàng ghé qua con suối kia, men theo con đường lát đá mà trở về nhà.
Hai bên đường, hàng liễu xanh ngắt, nhẹ reo thầm thì cùng gió.
Trên cao là trăng sángđể tròn vành vạnh, lơ lửng giữa nền trời đêm u huyền, kì bí.
Nhành liễu, ánh trăng tựa như đang dõi theo hai thân ảnh.
Lúc này cũng chỉ có chúng mới hiểu thấu và nói hộ lòng chàng..