Nàng và hắn mới đó mà đã ở Lạc Hàn được gần nửa tháng.
Hôm nay là Trung thu, tối đó Chu Thiên Lăng lại đưa nàng đi chơi ở các con phố của Lạc Hàn.
Còn chưa bước ra đến cửa lại bị Triệu Tuấn vô tình cản đường:
-Hai vị chủ tử định đi đâu ư?
-Dạo phố một lát.
Y Vân mỉm cười gật đầu còn Chu Thiên Lăng lại tỏ ra hậm hực, sao đột nhiên hắn lại cảm thấy thuộc hạ của mình thật phiền phức.
-Ể, đường phố Lạc Hàn nhiều người chen chút hay là để thuộc hạ đi cùng hai người?
-Không được.
Triệu Tuấn ngây thơ cất lời ngay tức khắc liền bị vương gia trừng mắt.
Bỗng từ phía đại sảnh hai dáng người nhanh nhảu chạy ra, Hạc Văn vội lên tiếng:
-Triệu ca ca, chúng ta hãy vào trong ngắm trăng đi.
Tú Linh bèn phụ họa thêm vào:
-Đúng đó, đúng đó.
Nói rồi, cả hai liền kéo Triệu Tuấn vào trong mặc cho hắn đang ngơ ngác, không hiểu gì.
Đi đoạn, Tú Linh bèn ngoái đầu lại nói lớn:
-Công chúa và vương gia cứ đi thong thả.
-Lão thúc, nhớ những gì ta nói đó.
Hạc Văn và Chu Thiên Lăng nhìn nhau đầy ẩn ý khiến Y Vân đột nhiên nhớ lại dạo gần đây hình như...Hạc Văn rất thân thiết với Chu Thiên Lăng.
Thỉnh thoảng nàng còn thấy bọn họ xù xì to nhỏ cùng nhau.
Cảnh Hiên và Mạn Nhu chu đáo chuẩn bị xe ngựa nhưng Y Vân lại muốn tản bộ hóng gió.
Thế là, Chu Thiên Lăng liền chiều theo ý nàng, cùng đi bộ ra con phố lớn.
-Hạc Văn bảo thúc nhớ là nhớ cái gì?
-À, không có gì đâu.
Y Vân đưa cho hắn cái liếc mắt đầy nghi ngờ.
Dừng lại một lúc, nàng mới hỏi tiếp:
-Khi nãy sao thúc không cho Triệu Tuấn theo cùng? Hắn là thuộc hạ của thúc cơ mà.
Chu Thiên Lăng hoàn toàn không để lộ chút biểu cảm, hắn cũng chỉ tự chậm rãi mà lầm bầm trong miệng, thanh âm khàn đặc tỏ rõ sự chán ghét:
-Kỳ đà cản mũi đi cùng làm gì.
Làm phu thê được hai năm nhưng trừ thời gian gần đây mới thường xuyên ngồi xuống hàn huyên, tâm sự.
Còn trước kia đều lạnh nhạt nhìn nhau, không biết quá nhiều về đối phương.
Trấn Định vương muốn nhân việc đưa nàng đến Lạc Hàn này để tìm hiểu nhau.
Cơ hội tốt như thế sao có thể cho người khác theo cùng chứ?
-Thúc nói cái gì? Kỳ đà...kỳ đà gì?
-Cô đừng để tâm lời ta nói.
Nhà của Cảnh Hiên và Mạn Nhu cách con phố lớn của Lạc Hàn cũng không phải là quá gần.
Nhưng, nàng và hắn cùng đi cùng chuyện trò, tự khắc con đường cũng trở nên ngắn hơn.
Tới lúc ra được con phố lớn lúc nào cũng chẳng hay.
-Oaaaa!!!
Y Vân thích thú nhìn ngắm một lượt khung cảnh, thốt lên một tiếng cảm thán! Đẹp quá đi!
Trục đường chính giăng đèn kết hoa, đèn lồng tròn đủ màu sắc, các đèn lồng hình thù khác nhau, sáng lấp lánh, đan xen hoàn mỹ, hoa lệ rực rỡ.
Dòng người chen vai nhau đông đúc, tiếng nói, tiếng cười rộn rã khắp nơi.
Tửu lầu, trà quán từ lâu đã kín người.
So với kinh thành Đại Chu đúng là phồn hoa chẳng kém gì.
-Ta hỏi thúc cái này nhé?
Nàng đưa mắt hào hứng nhìn các lồng đèn được treo trên cao, đột nhiên lại cất tiếng.
Chu Thiên Lăng cơ hồ theo thói quen mà đáp lại rất ôn nhu:
-Hửm?
Trải qua hai mùa trung thu ở Chu quốc, làm vương phi của Trấn Định vương hai năm nhưng mà...Y Vân đánh bạo mà hỏi hắn:
-Sao thúc không nạp thêm trắc phi hay thị thiếp?
-Tại sao ta phải nạp thêm trắc phi và thị thiếp?
Ấn đường xám xịt, thần sắc thập phần không hài lòng về câu hỏi này.
Nếu là kẻ khác chắc chắn đã hứng chịu cơn cuồng phong từ Trấn Định vương nhưng may mắn người hỏi lại là Y Vân.
-Thì...thúc đã sắp ba mươi hai rồi, vẫn cần phải có hài tử nối dỗi, sau này còn có người kế thừa tước vị.
-Không muốn nạp.
Lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng lại đầy quả quyết.
Y Vân tặc lưỡi một cái rồi lại nói tiếp:
-Nhưng mà nếu không nạp thiếp thì sao có con? Ta và thúc...c-cũng không thể phát sinh chuyện đó được.
-Chuyện đó là chuyện gì?
Chu Thiên Lăng vội chuyển chủ đề, hắn ghé vào tai nàng hỏi nhỏ, giọng điệu đầy trêu chọc.
Y Vân vội đẩy vương gia ra, lắp bắp mà nói:
-Th-thúc...thúc là người thông minh, chuyện...chuyện đó là chuyện gì thì tự mà biết.
Dứt lời, nàng một mạch đi nhanh về phía trước bỏ lại Chu Thiên Lăng đứng đó đang cười đắc ý.
Đời này của ta chỉ cần nàng là đủ!
Y Vân dừng bước lại ở một quầy quán bán các loại trang sức, rất nhanh Chu Thiên Lăng đã đuổi theo kịp đến nơi.
Nàng cầm lên một sợi dây màu đen có cài hình gì đó mà Y Vân cũng không rõ...đây có lẽ là vòng tay.
Trấn Định vương có chút không hiểu, biết bao trâm cài tinh tế, vòng tay quý giá, đẹp đẽ kia lại không chọn mà lại chọn cái vòng đơn giản đến xấu xí này mà cầm lên.
-Cô nương đúng là có mắt nhìn, đây chính là loại vòng tay uyên ương của các cặp tài tử giai nhân đấy nhé!
Uyên ương? Tài tử giai nhân? Chẳng lẽ là vòng tay cặp?
Nghĩ đến đây nàng liền dứt khoát mà bỏ nó xuống rồi một lần nữa bỏ Chu Thiên Lăng ở lại mà cất bước.
Trấn Định vương nghe ông chủ quán chào hàng thì liền sáng mắt.
-Bao nhiêu? Ta lấy nó.
Y Vân đi thật nhanh về phía trước, đến lúc dừng lại nhìn thì không thấy Chu Thiên Lăng đâu.
Xung quanh toàn là người lạ, chẳng lấy một ai quen mặt, đường xá của Lạc Hàn nàng cũng đâu có rành, giờ lại không có hắn.
Cảm giác lạc lõng này quen quá, nàng không muốn như lần trước đâu.
Bỗng Y Vân cảm nhận có hơi âm truyền đến cổ tay kèm theo đó là giọng nói ôn nhu đến thân thuộc:
-Ta đây.
Gương mặt tuấn mỹ thu vào tầm mắt mới khiến Y Vân thở phào nhẹ nhõm.
Giờ đây nàng mới cảm thấy bản thân đã quá phụ thuộc vào Trấn Định vương.
Một điều mà nàng thật tình phải công nhận: có Chu Thiên Lăng ở bên cạnh đúng là rất tốt..