Đông Hạ quốc, năm Quang Diệu thứ ba mươi ba.
-Tam ca, huynh vẫn chưa chịu thua à?
Một nữ tử ngồi trên yên ngựa, tay nắm chặt dây cương trông điệu bộ vô cùng thuần thục.
Thỉnh thoảng nàng ta lại ngoảnh đầu trêu trọc người nam nhân cưỡi ngựa đang đuổi theo phía sau.
Không ai khác đó chính là Thuần An công chúa- Hạ Y Vân.
Hoàng đế Đông Hạ chỉ có bốn người con.
Đại hoàng tử Hạ Nhất Nguyên, nhị hoàng tử Hạ Nhất Duy, tam hoàng tử Hạ Nhất Thành.
Hạ Y Vân là công chúa duy nhất lại còn là ấu nữ vì thế mà nhận được sự yêu thương có phần nhỉnh hơn so với ba hoàng tử.
Nàng một thân y phục lam sắc, mái tóc đen dài được buộc gọn bằng sợi dây tuyến.
Dung mạo như hoa, rực rỡ mà kiêu sa, mũi cao thanh tú, đôi mắt to tròn, sắc sảo, hàng mi cong vút.
Tất cả tạo nên khí chất của một nàng công chúa cao ngạo, kiều diễm.
Y Vân giục ngựa qua lần vạch màu trắng, dừng lại sau đó bước xuống yên ngựa.
Nàng cười nhẹ nhìn chú ngựa trắng, vuốt ve bộ lông của nó khẽ nói:
-Ngươi làm tốt lắm, tiểu bạch mã à.
Sau đó lại nhìn sang tam ca mà đắc ý nói:
-Nhất Thành, huynh thua muội ba lần liên tiếp.
Phục rồi chứ?
Nói về cưỡi ngựa, sau đại hoàng tử Hạ Nhất Nguyên thì nàng là người giỏi nhất.
Tam hoàng tử Hạ Nhất Thành làm sao có thể bì lại.
-Không đấu, không đấu nữa.
Ta đi về trước.
Hạ Nhất Thành bước xuống lưng ngựa, xua xua tay nói.
Vừa định rời đi thì liền bị Y Vân níu tay áo lại, giọng điệu của nàng có vài phần trêu chọc:
-Tam ca, chúng ta đã nói người thắng được lấy một món bất kì của người thua.
Huynh quên rồi sao?
-Muội món lấy cái gì, chọn đại một món đi.
-Để xem...hmmm
Y Vân đưa tay lên chiếc cằm nhỏ suy nghĩ.
Sau đó, liền quay sang ra lệnh cho nữ nhân mặc y phục cua cung nữ.
Đó là thị nữ thân cận của nàng, Tú Linh.
-Ngươi đến cung của tam ca đem bình gốm men đỏ về chính điện cung chúng ta đi.
-Dạ.
Tú Linh vừa định rời đi thì tam hoàng tử lại cất giọng ngăn cản:
-Đứng lại.
Sau đó, hắn nhìn sang Y Vân tiếp tục:
-Cái bình đó không được, đổi món khác đi.
-Nhưng muội vẫn thích lấy nó.
Tú Linh, ngươi mau đi lấy đi.
Bình gốm men đỏ đó khó khăn lắm mới tìm ra được, đâu thể nói lấy là lấy.
A! Có cách rồi.
-Chúng ta tỉ thí võ công đi.
Nếu ta thắng thì muội phải đưa miếng ngọc bội này.
Tam hoàng tử giọng nói thập phần tự tin, tay còn chỉ vào miệng ngọc bội mà nàng đang đeo bên người.
Võ công? Không phải chứ? Nếu xét về phương diện này thì nàng chính là người tệ nhất, làm sao có thế đấu lại?
-Muội đây là đang sợ thua ta sao? Thôi được rồi, không đấu cũng không sao.
Ta biết muội tệ...
Hạ Nhất Thành còn chưa nói hết câu, nàng đã hùng hồn đáp lại:
-Ai nói với huynh là muội sợ, đấu thì đấu.
Chiêu thức tam hoàng tử tung ra nàng chỉ có thể né tránh, hoàn toàn không có cơ hội đỡ đòn.
Bỗng nhiên, tay nàng bị hắn khống chế, không thể thoát ra được.
Y Vân đành lớn tiếng kêu:
-Muội thua.
Không đấu nữa.
Muội thua, muội thua.
Hạ Nhất Duy buông tay nàng ra.
Hắn biết rõ kết quả chắc chắn Y Vân sẽ thua nên cũng không bất ngờ gì.
Nàng lấy cái bình quý của hắn thì hắn lấy ngọc bội của nàng, xem như công bằng.
-Mau giao ngọc bội của muội ra đây.
-Tam ca, hay là muội trả bình gốm lại cho huynh, huynh đừng lấy ngọc bội của muội nữa.
Y Vân đành phải hòa hoãn, nhỏ nhẹ năn nỉ, nàng lay lay cánh tay của ca ca.
Nhưng tam hoàng tử lại vô tình bảo:
-Không được, bây giờ ta chỉ muốn miếng ngọc bội này của muội.
-Tam ca không được lấy.
Biết là không dùng cách này, nàng liền bỏ tay ra rồi nói.
-Tại sao ta không được lấy?
-Bởi vì muội là muội muội duy nhất của huynh và đặc biệt...là hôm nay muội phải giả bệnh trốn học thi thư để đến đây với huynh đó.
-Muội trốn học?
Biết mình đã lỡ lời, Y Vân vội đưa hai tay che lấy miệng rồi liên tục lắc đầu phủ nhận.
-Ta phải đi bẩm báo với phụ hoàng.
Nói rồi, hắn một mạch chạy đến Dưỡng Tâm Điện.
Y Vân cũng nhanh nhảu mà đuổi theo Hạ Nhất Thành.
-Công chúa chạy chậm thôi, đợi nô tì với.
Tú Linh vừa chạy vừa gọi với theo nàng.
-Tham kiến tam hoàng tử.
-Tham kiến công chúa.
Hạ nhân ở Dưỡng Tâm Điện thấy huynh muội nàng thì vội hành lễ.
-Hạ Nhất Thành, huynh đứng lại cho ta.
Tam hoàng tử vẫn không có ý định từ bỏ, hắn đi thẳng vào bên trong.
Y Vân thấy vậy cũng đi theo sau.
-Nhi thần xin bái kiến phụ hoàng.
-Không đ...p-phụ hoàng.
-Huynh muội các con hôm nay sao lại có nhã hứng đến đây?
Hai người con đi vào, hoàng thượng bỏ tấu chương xuống hỏi.
Y Vân níu lấy tay áo của tam ca rồi lắc đầu ý bảo hắn đừng nói.
-Bẩm phụ hoàng, hôm nay Y Vân lại...trốn học.
Thôi xong rồi, lần này nàng thật tiêu rồi.
Hoàng thượng nghe thấy thế liền đập tay xuống bàn.
Nàng liền đưa mắt liếc tam hoàng tử rồi lùi ra sau hai bước.
Trong đầu liền có suy nghĩ "phải rời khỏi đây trước đã"
-Đột nhiên nhớ ra còn có việc, n-nhi thần xin cáo lui.
-Y Vân đứng lại.
-Nhi thần cáo lui.
Hạ Nhất Thành nhận thấy tình hình liền xin lui, trước khi đi còn lén nhìn Y Vân cười trộm.
Hắn biết nhất định nàng sẽ lại bị mắng cho một trận.
-Đây là lần thứ mấy con trốn học Vân nhi?
-Phụ hoàng, nhi thần biết lỗi rồi.
Sau này sẽ không như vậy nữa.
Y Vân thấy phụ hoàng đang tức giận nên đành xuống nước van xin.
Nàng cũng không muốn trốn học đâu nhưng mà học cái đó thật sự rất buồn ngủ.
Tất cả là tại cái tên Hạ Nhất Thành đó.
Chờ đó ta sẽ tính sổ với huynh!!!
-Còn có lần sau? Con đúng là làm trẫm tức chết mà.
-Nhi thần hứa sẽ chăm chỉ, không trốn học nữa đâu.
-Nhìn xem con có một chút nào ra dáng là công chúa không?
Hoàng thượng nhìn y phục của nàng mà lắc đầu.
Nữ tử bình thường có ai lại học cưỡi ngựa, bắn cung nhưng nữ nhi của ông lại khác họ.
Cưỡi ngựa, bắn cung ngay cả võ công cái nào cũng biết, có khi lại còn thạo hơn nam nhân.
-Đừng nói nữa, con mau ra ngoài quỳ nửa canh giờ cho trẫm đi.
-Phụ hoàng!!!
-Nếu con còn nói thì trẫm sẽ tăng lên một canh giờ.
Trước sự tuyệt tình của hoàng đế, nàng đành phải tuân theo lời của phụ hoàng mình mà ra bên ngoài Dưỡng Tâm Điện quỳ xuống.
Tú Linh ở phía sau cũng quỳ xuống theo chủ tử.
Trương Hằng- tổng quản thái giám Dưỡng Tâm Điện thấy nàng quỳ chỉ biết lắc đầu, ông cũng có thể đoán được lý do.
Nàng quỳ còn chưa đến một khắc thì đã giả vờ khóc, cất tiếng cầu xin:
-Phụ hoàng đừng phạt nhi thần nữa, nhi thần thật sự biết lỗi rồi.
Bên trong điện, hoàng thượng nghe thấy tiếng nói của con gái, bỏ tấu chương xuống rồi sải bước ra phía ngoài.
-Con còn dám cầu xin.
Là cháu gái của đại học sĩ nhưng con có giống ông ấy một chút nào không? Quỳ ở đó hối lỗi đi.
Dứt lời, ông liền xoay lưng đi vào.
Y Vân chỉ đành im lặng suy nghĩ cách.
A!!! Có cách rồi!
Nàng ngoảnh đầu ra sau bảo nhỏ Tú Linh:
-Ngươi mau đi tìm đại ca của ta đi.
-Vâng vâng.
Nghe lệnh của nàng, Tú Linh liền đứng dậy đi tìm đại hoàng tử Hạ Nhất Nguyên.
Lúc này cũng chỉ có hắn mới có thể nói giúp nàng.
-Tham kiến đại hoàng tử.
Nghe tiếng nói, nàng liền ngước mặt lên nhìn.
Đại ca cuối cùng cũng đến rồi.
-Lại trốn học nữa sao?
Hạ Nhất Nguyên không nóng không lạnh, chậm rãi cất tiếng.
Y Vân khẽ gật đầu, nàng đành thừa nhận với đại ca.
-Đợi đại ca một lát.
Nói rồi, hắn liền đi vào bên trong.
-Nhi thần bái kiến phụ hoàng.
Hắn thi lễ vấn an, vừa thấy đại hoàng tử, Hoàng đế đương nhiên hiểu vấn đề, thẳng thắn hỏi:
-Con đến xin cho nó?
-Y Vân còn nhỏ mong phụ hoàng bớt giận.
Nhi thần sẽ dạy dỗ lại muội muội.
...
...
Hắn dùng lời nói thuyết phục phụ hoàng một lúc cũng nhận được cái gật đầu.
Ở bên ngoài, nàng đợi một lúc nhanh liền thấy Hạ Nhất Nguyên bước ra.
Hắn tiến đến nhìn nàng nhẹ giọng bảo:
-Đứng dậy đi.
Nghe đại ca nói như thế, nàng mừng rỡ đứng lên.
Dùng tay phủi bụi trên đầu gối rồi theo đại ca rời đi.
Nàng theo đại hoàng tử về cung của hắn.
Hạ Nhất Nguyên còn chu đáo sai người chuẩn bị món bánh đậu xanh mà nàng thích ăn nhất.
Y Vân lấy một miếng đưa lên miệng.
Dường như miếng bánh đậu xanh ấy làm mọi chuyện lúc nãy nàng đều quên sạch.
Hạ Nhất Nguyên đang đọc sách thì dừng lại, bỏ quyển sách sang một bên rồi quan sát nét mặt của Y Vân.
Ở quá khứ, nàng đã phải trải qua nhiều đau thương bây giờ vui vẻ như vậy cũng tốt, người làm ca ca như hắn cũng an tâm.
-Nếu hôm nay ta ở biên cương thì ai nói giúp muội đây?
-Vậy thì muội sẽ đi tìm hoàng tổ mẫu giúp muội.
Không làm phiền đại ca nữa, muội quay về cung đây.
Nói rồi, đứng dậy rời khỏi cung của đại hoàng tử.
Tú Linh vội hành lễ với hắn rồi đi theo phía sau nàng.
Trên đường quay về, Y Vân trong lòng thầm mắng tam ca của mình:
-Nhất Thành ơi là Nhất Thành, muội sẽ tính sổ chuyện này với huynh.
Tên tam ca đáng ghét!!!.