Cuối cùng đã đến ngày hồi phủ, dù không nỡ nhưng vẫn phải nói lời tạm biệt với Lạc Hàn.
Từ sớm, Triệu Tuấn cùng Tú Linh và các hạ nhân trong nhà đã gấp gáp chuẩn bị hành lý.

Vốn dĩ lúc đầu đi chẳng có gì nhiều nhưng bây giờ đồ đạc lại lỉnh kỉnh gấp hai, ba lần.
Đó là bởi vì Y Vân đã mua rất nhiều, trâm cài, son phấn, vải vóc..., thế nhưng những thứ ấy không phải mua cho nàng mà là sẽ đem về phủ phân chia cho các hạ nhân.
Cảnh Hiên cùng Mạn Nhu ra đến tận cửa để tiễn nàng cùng Chu Thiên Lăng.

Hai tay Cảnh Hiên từ sau hông từ từ đưa ra phía trước.
-Cái gì huynh cũng không thiếu, tôi không biết tặng gì nên chỉ có thể họa nên bức tranh nay mà tặng cho hai người.

Huynh không được từ chối ý tốt của Vu Cảnh Hiên tôi.
Mạn Nhu vốn là người cứng rắn nhưng lúc này lại không tránh khỏi xúc động.

Nàng tiến về phía Y Vân, thanh giọng run run mà cất lời:
-Đây là loại trà hoa lài mà cô thích uống, hãy mang nó về phủ nhé!
-Đa tạ.
Hạc Văn đứng nấp ở sau cánh cửa, hơi len lén nhìn ra bên ngoài.

Ngay lúc Y Vân cùng Chu Thiên Lăng chuẩn bị bước lên xe ngựa thì nó liền chạy ra mà gọi lớn:
-Lão thúc thúc.
Mắt nó đỏ hoe, dụi cái đầu vào người Chu Thiên Lăng, hai tay bấu chặt lấy y phục của hắn, òa lên khóc mà van nài:
-Thúc ở lại đi mà, đừng có về kinh thành.

Ta không muốn thúc đi đâu.

Huhu...huhu...Lăng thúc, ở lại nhà của ta đi.

Hức...hức...
-Không phải con nói ta ăn nhờ ở đậu nhà con sao?
-Nhưng mà ta đổi ý rồi, ta muốn thúc ở lại mà.

Hức...hức...hức, đừng đi về kinh thành mà, Lăng thúc.
Chu Thiên Lăng đành phải khụy gối, cúi người xuống.

Thần sắc trầm ổn, giọng nói hắn vẫn lạnh tanh.
-Là nam nhi thì không được khóc.
Câu nói vừa thốt ra, ngay tức khắc Hạc Văn liền đưa tay lau đi nước mắt, hít hít cái mũi mà nói tiếp:
-Vậy...sau này, thúc phải quay lại đây có được không?
-Được.
Hạc Văn nhìn sang Y Vân rồi lại ghé vào tai Lăng thúc thì thầm nhỏ to:
-Thúc và Vân tỷ phải tiến triển thêm đó.

Ta không muốn sau này quay lại Lạc Hàn chỉ có hai người thôi đâu.
-Ý con...???

-Tiểu hài tử đó, thúc với tỷ ấy hãy mau sinh bảo bảo đi.
Lời này ai mà tin được lại phát ra từ miệng của một đứa nhóc chín tuổi? Không biết Y Vân có nghe được không nhưng Chu Thiên Lăng nghĩ đến "bảo bảo" mà cũng bất giác đỏ mặt.
-Nít ranh đừng có quản chuyện người lớn.
-Ta nói thật đó.

Lăng thúc, thúc phải ghi nhớ lời ta nói.
Qua một hồi luyên thuyên cùng cậu nhóc, Chu Thiên Lăng và Y Vân vẫn phải lên xe.

Triệu Tuấn bắt đầu giục ngựa, chiếc xe cũng đã bắt đầu lăn bánh.
Nàng hé mở cái mành che, ngoảnh đầu lại nhìn ba người nhà họ Vu một cách đầy nuối tiếc.

Không muốn trở về! Thật sự rất không nỡ.
Lúc đầu Chu Thiên Lăng nói ở lại Lạc Hàn nửa tháng, Y Vân đã cật lực phản đối nhưng nghĩ lại mười chín ngày qua ở nơi đây đúng là không nỡ rời đi nữa.
Nếu có thể, nàng thật không muốn quay về kinh thành, nguyện ở lại Lạc Hàn này cả đời.
-Đợi thêm một, hai năm nữa ta lại đưa cô đến Lạc Hàn.
-Có thật không?
-Đương nhiên rồi.
Mắt nàng vô tình va trúng bức họa, không giấu khỏi tò mò bèn hỏi:
-Trong đó vẽ cái gì vậy?
Chu Thiên Lăng cũng không biết Vu Cảnh Hiên đó đã vẽ gì.

Cái tên đó trừ thảo dược ra thì đúng là thích vẽ vời.

Có thể là hắn họa cỏ cây hoa lá hoặc cũng có thể là hắn tự vẽ hắn để tặng.
Vương phi càng lúc càng tò mò, bèn đặt mông xuống phía đối diện mà ngồi xuống, hơi chồm người nhìn vào thứ Chu Thiên Lăng đang cầm trên tay.
Nam nhân anh tuấn, bất phàm, thần sắc ôn nhu, dịu dàng đang đưa tay lên để che nắng cho người nữ tử đứng bên cạnh.
Là nàng và Chu Thiên Lăng?
Y Vân đưa tay lên che lấy miệng, nàng cùng hắn chẳng hẹn mà nhìn nhau rồi chỉ mỉm cười mà không cất lời nào..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play