Đương nhiên Hoa Dương không quên những ngày đầu nàng vừa gả cho Trần Kính Tông.
Trần Kính Tông có ngoại hình anh tuấn, Hoa Dương cũng mang theo kỳ vọng tốt đẹp về cuộc sống sau khi thành thân, nhưng trải nghiệm tồi tệ của đêm tân hôn khiến nàng ước gì có thể hủy hôn và quay về cung.
Đau đến như vậy, làm sao nàng có thể cho hắn sắc mặt tốt ngày hôm sau?
Nhìn cánh tay hắn thấy quá thô, nhìn chân hắn thấy quá dài, chỉ nghĩ nếu hắn có thể học được sự ấm áp và lễ độ của Trần Bá Tông và Trần Hiếu Tông, có lẽ sẽ không thô lỗ gấp gáp như vậy.
Bản thân có đầy tật xấu không biết sửa, vậy mà còn bắt bẻ thái độ của nàng, còn cố ý vặn vẹo sở thích của nàng để hành động?
Thấy Trần Kính Tông lại muốn há to miệng hút mì, Hoa Dương oán hận chỉ ra ngoài cửa: “Chàng đến sương phòng ăn đi!”
Phu thê phải cùng nhau cố gắng mới có cuộc sống tốt hơn, Trần Kính Tông không chịu phối hợp, cớ gì Hoa Dương phải nhịn hắn?
Về chuyện này, Trần Kính Tông chỉ liếc nhìn nàng, bưng chén đũa rời đi.
Advertisement
Hoa Dương bực bội trở về nội thất.
Triều Vân theo vào, vừa đỡ công chúa ngồi xuống vừa nhẹ nhàng vỗ lưng công chúa, đau lòng nói: “Công chúa đừng giận, hại thân lắm, không đáng vì chuyện vặt vãnh như vậy.”
Hoa Dương nhìn ra ngoài cửa sổ, từ nơi này, nàng có thể thấy Trần Kính Tông bước vào đông sương phòng: “Ta không muốn tức giận, nhưng ngươi đã nghe những lời hắn nói phải không?”
Lúc đầu Triều Vân đi ra xa, sau đó nghe thấy công chúa tức giận, nàng mới lặng lẽ tới gần, nghe phò mã dõng dạc nói những lời trơ trẽn “Công chúa phải phối hợp mỗi khi hắn muốn”, chỉ càng khiến công chúa tức giận hơn.
Đừng nói gì công chúa, Triều Vân cũng rất tức giận!
Hay ghê, phò mã gia muốn ngủ thì công chúa phải phối hợp, coi công chúa là ca cơ hay sao?
Công chúa là lá ngọc cành vàng, phò mã gia không chịu nghĩ cách dỗ dành cho công chúa vui, chủ động tranh thủ cơ hội để được thị tẩm vào ban đêm, vậy mà còn chê công chúa lộ sắc mặt, cố ý chọc giận công chúa?
“Đã nghe thấy, ta muốn đè phò mã lên ghế, đánh một trận để giúp ngài trút giận!”
Triều Vân vừa nói, vừa phóng ánh mắt sắc lẻm về phía đông sương phòng.
Hoa Dương tưởng tượng cảnh đó, trong lòng thoải mái một chút.
Triều Vân ân cần bóp vai cho công chúa, nghe thấy hơi thở của công chúa bình tĩnh lại, nàng kể chuyện phò mã gia đi săn: “Công chúa, đôi khi phò mã gia rất đáng giận, nhưng trong lòng hắn vẫn quan tâm đến ngài. Sáng sớm nay, chưa ăn gì đã trèo tường đi ra ngoài, cố ý bắt một con gà rừng và một con cá béo về, muốn Triều Nguyệt hầm canh tẩm bổ thân thể cho ngài.”
Nàng rất công bằng, nên mắng phò mã gia thì mắng, nên khen cũng phải khen.
Hoa Dương sửng sốt.
Kiếp trước, Trần Kính Tông đi ra ngoài trộm đồ ăn, hình như không sớm như vậy, dù sao tổ mẫu ruột của hắn cũng vừa qua đời, mới chôn cất được nửa tháng.
Chẳng lẽ do tối hôm qua được lợi nên dùng cách này đáp lại?
Nhưng nàng thèm chén canh cá đó hay sao?
Nàng rõ ràng chỉ đường cho hắn, nói rành mạch nàng muốn gì, Trần Kính Tông lại không chịu đồng ý!
“Không ăn, ngươi đi nói với Triều Nguyệt, hắn muốn ăn canh thì tự hắn xuống bếp, các ngươi không được phụ giúp, chỉ đưa hắn một ngày ba bữa cơm như thường lệ.”
Triều Vân do dự chút xíu, nhưng nàng nhanh chóng đưa ra lựa chọn!
Một bên là chén canh cá bình thường, một bên là sự uy nghiêm của công chúa, đương nhiên vế sau quan trọng hơn!
Phò mã gia khiến công chúa tức giận như vậy, mơ tưởng dùng một chén canh cá để bù đắp à.
Triều Vân hùng hổ đi tới bếp.
Triều Nguyệt đang đánh vảy cá, trên hông đeo tạp dề, nơi nào còn dáng vẻ của một đại nha hoàn bên cạnh công chúa ngày xưa.
Tuy nhiên làm vì công chúa, Triều Nguyệt thích thú, nghĩ chút nữa có thể hầm một nồi canh cá tươi ngon cho công chúa, khóe miệng nàng cong lên.
Triều Vân đi đến bên cạnh nàng, thấp giọng thì thầm một lúc.
Nụ cười trên mặt Triều Nguyệt biến mất, kêu Triều Vân đi hầu hạ công chúa trước, nàng lau tay, nhìn con cá béo đã được đánh vảy một nửa bằng ánh mắt tiếc nuối, sau đó đi ra khỏi phòng bếp, đến cửa sổ của đông sương phòng, nói bằng giọng bình thản: “Phò mã, công chúa có lệnh, nàng không muốn ăn canh cá, ngài muốn ăn thì tự mình hầm đi.”
Nàng nói xong không bao lâu, Trần Kính Tông từ bên trong đi ra, một tay bưng tô không, một tay cầm đũa.
Triều Nguyệt đứng đó, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Trần Kính Tông nhìn về phía thượng phòng, cửa sổ đã đóng, chặn người bên trong.
Trần Kính Tông nhíu mày.
Cãi nhau thì cãi, hắn cũng không tức giận, nàng là công chúa, có tư cách ghét bỏ hắn, không đau không ngứa, hắn không so đo.
Nhưng hắn không thể nhìn nàng tiếp tục tiều tụy thêm, xét đến cùng, đây là sự khổ cực mà nàng phải chịu đựng sau khi gả cho hắn.
Trần Kính Tông đi vào bếp, đóng cửa sổ kín mít.
Triều Nguyệt ở bên ngoài nghe ngóng một hồi mới đi bẩm báo công chúa.
Hoa Dương hơi tò mò, nàng biết Trần Kính Tông có thể nướng thú rừng, chẳng lẽ hắn còn biết nấu canh cá? Trên đời này, có bao nhiêu nam nhân biết nấu ăn?
Trong bếp.
Trần Kính Tông làm cá một cách gọn gàng.
Phụ thân hoàn toàn định cư ở kinh thành sau khi ông hơn 30 tuổi, đón cả nhà đến đó, nhưng tổ mẫu không quen sống ở đó, chịu đựng một năm rồi mang theo cả nhà nhị thúc trở về nhà cũ.
Lúc Trần Kính Tông mười tuổi, hắn cũng trở về với võ sư phó, ở tới năm 18 tuổi mới bị tổ mẫu thúc giục vào kinh để kiếm tương lai.
Trong tám năm đó, tổ mẫu xuất thân là thôn nữ thích tự mình xuống bếp nấu ăn, Trần Kính Tông thường xuyên phụ giúp nên học hết các ngón nghề nấu ăn của lão thái thái.
Loài cá này sinh sống trong núi, địa hình xung quanh hồ nước hiểm trở, các thợ săn gần đó sẽ không đi qua. Không có nguy hiểm, cá trong hồ phát triển mập mạp và đẹp.
Trần Kính Tông chỉ cắt đầu cá, tạm thời ướp mình cá, để lại cho nha hoàn kho cho bữa trưa.
Đầu cá to bằng bàn tay hắn, chiên sơ trước rồi hầm, nấu trên lửa lớn.
Trước bếp rất nóng, khi Trần Kính Tông thêm củi vào, trên trán đã đổ một giọt mồ hôi.
Mở cửa sổ sẽ mát mẻ một chút, nhưng mùi canh cá sẽ lan ra ngoài, gió thổi qua, lỡ như bay tới nhà chính, lão nhân ngửi được sẽ mắng hắn một trận.
Trần Kính Tông không sợ bị mắng, nhưng nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, càng không muốn người nhà nghi ngờ nàng cũng ăn thịt rồi bàn tán sau lưng.
Qua khoảng một khắc, Trần Kính Tông mở nắp, thấy nước canh bên trong đã trở nên trắng đậm, đậu hủ trơn và nấm núi giống chiếc dù nhỏ đang quay cuồng trong đó.
Trần Kính Tông mở tủ đựng chén bát, tìm một tô đựng canh có hình hoa mẫu đơn màu nhạt, lại lấy ra một bộ chén đũa.
Hình như nàng rất thích mẫu đơn, trong phòng và ngoài phòng đâu đâu cũng thấy bóng dáng của mẫu đơn.
.
Triều Vân trốn sau cửa sổ của phòng chính, nhìn thấy cửa phòng bếp mở ra, phò mã gia cũng bưng khay đi về phía thượng phòng, vội vàng đi vào nội thất bẩm báo với công chúa.
Hoa Dương ngồi bên cạnh bàn, trải một tờ giấy Tuyên Thành trước mặt, đang chuẩn bị viết một phong thư cho mẫu hậu và đệ đệ ở kinh thành.
Kiếp trước nàng coi Lăng Châu là nơi xa xôi nghèo khó, cho rằng mình tới đây chịu khổ, không có gì để viết, cho nên chỉ gửi một phong thư trước Tết để đối phó qua loa.
Bây giờ, nàng muốn viết chút chuyện thú vị, để mẫu hậu và đệ đệ tin rằng nàng sống ở đây rất ổn.
Mới viết “Mẫu hậu tôn giám”, Triều Vân đã tới báo tin.
“Các ngươi đều lui ra đi.”
Hoa Dương cầm bút bằng tay phải, tay trái cầm tay áo, tiếp tục viết.
Trần Kính Tông bưng khay bước vào phòng chính, thấy Triều Vân và Triều Nguyệt lần lượt đi ra.
Vẻ mặt hắn như thường lệ, tựa như không quan tâm đến việc đám nha hoàn biết hắn tự tay nấu canh cá cho công chúa.
Triều Vân và Triều Nguyệt cúi đầu tránh qua một bên để nhường đường cho hắn, lúc Trần Kính Tông đi ngang qua trước mặt, cả hai ngửi được mùi canh hấp dẫn.
Triều Vân nuốt nước miếng không có tiền đồ.
Đối với họ, canh cá không phải là món hiếm lạ, nhưng ba tháng nay không được ăn, một chén canh cá trở thành cao lương mỹ vị trên đời.
Cách bức màn.
Trần Kính Tông đi thẳng tới bên cạnh bàn, đặt khay đối diện với Hoa Dương.
Hoa Dương hơi ngẩng đầu, chỉ nhìn tô canh, sau đó chuyên tâm viết.
Trần Kính Tông mở nắp tô canh, mùi thơm nồng đậm lập tức lan ra xung quanh.
Lông mi Hoa Dương khẽ nhúc nhích, nhưng làm như không ngửi thấy mùi gì.
Trần Kính Tông không nhìn nàng viết gì, múc một chén canh cá để nguội, ngồi xuống, dùng đũa gắp chút thịt trên đầu cá, bỏ vào một cái đĩa nhỏ.
“Canh còn hơi nóng, ăn thịt trước đi.”
Sau khi gỡ được năm sáu miếng thịt cá, Trần Kính Tông đẩy cái đĩa đến bên phía nàng.
Vẻ mặt Hoa Dương nhàn nhạt: “Ta tới đây là vì để tang cho lão thái thái, không phải tới ăn thịt.”
Trần Kính Tông: “Nàng gầy như vậy, lão thái thái nhìn thấy sẽ đau lòng.”
Hoa Dương: “Làm sao có thể như vậy được, lúc ta vừa gả tới đây đã soi mói chàng như hàng hóa, mỗi ngày để lộ sắc mặt cho chàng xem, còn không cho chàng ngủ trên giường, lão thái thái sẽ trách ta đã khiến cháu ngoan của bà uất ức.”
Trần Kính Tông:……
“Yên tâm, lão thái thái nhát gan, cho dù ta ngủ dưới đất mỗi đêm, bà cũng sẽ không dám chống đối công chúa.”
Hắn nhanh chóng đáp trả.
Hoa Dương nhìn đĩa thịt cá, lại ngước mắt nhìn hắn: “Nếu chàng tức giận trong lòng, cần gì phải tới trước mặt ta xum xoe?”
Trần Kính Tông: “Nàng đói và gầy ở trong nhà chúng ta, nếu ta không nuôi nàng béo lên, về kinh sẽ khó giải thích với Hoàng Thượng.”
Hoa Dương tiếp tục viết: “Tâm tình không tốt, đồ có ngon cũng ăn không vô.”
Trần Kính Tông: “Ta ăn uống nhỏ tiếng thì tâm tình nàng sẽ tốt phải không?”
Hoa Dương cam chịu.
Trần Kính Tông còn muốn nhắc chuyện lên giường ngủ, nhưng sợ hai người lại cãi nhau, đành phải hứa với nàng trước: “Được rồi, nàng ngoan ngoãn ăn thịt ăn canh, ta sẽ sửa.”
Hoa Dương thật lòng muốn đối xử tốt với hắn, lúc này thấy hắn lui một bước, nàng không vặn vẹo nữa.
Nàng để giấy bút sang một bên, lấy cái đĩa.
Trần Kính Tông lập tức đưa đũa tới.
Thịt cá rất tươi, độ mặn vừa phải, Hoa Dương ăn cẩn thận, may mắn không ăn trúng xương cá.
Trần Kính Tông ngồi đối diện, nhìn lông mi thật dài của nàng rũ xuống, gương mặt gầy gò trắng nõn, đôi môi kiều diễm ướt át.
Quả là công chúa, không phát ra tiếng động nào trong lúc ăn, nhưng dường như bẩm sinh như thế, không khiến người ta cảm thấy nàng cố tình làm vậy.
“Nếu các tướng sĩ đều ăn giống nàng, thiết kỵ của địch sẽ xông vào doanh trướng.”
Trần Kính Tông nói hơi trào phúng.
Hoa Dương không nhìn hắn: “Ta không phải là tướng sĩ.”
Trần Kính Tông: “Nhưng ta là võ phu, dù đánh chết ta thì ta cũng không học được như nàng.”
Hoa Dương: “Không bắt chàng học ta, học phụ thân và đại ca là được, đương nhiên, ở nơi ta không nhìn thấy, chàng có thể tùy ý ăn uống.”
Trần Kính Tông khịt mũi coi thường, nhưng vẫn tiếp tục gắp thịt cá cho nàng, để trước mặt nàng luôn có năm sáu miếng.
Hoa Dương ăn bảy tám miếng thì dừng đũa.
Trần Kính Tông còn đang đào đầu cá, không ngước mắt lên: “Ăn nhiều một chút, ngực sắp lép rồi.”
Hoa Dương:……
Thấy khuôn mặt nàng đỏ bừng, Trần Kính Tông không biết là tức giận hay là xấu hổ, nở nụ cười: “Nói thật cũng không được à? Lúc nàng mới gả tới, nhìn có chút béo.”
Béo là cố ý trêu chọc nàng, thật ra là đầy đặn.
Hắn từng thấy rất nhiều mỹ nhân gầy ở kinh thành, bao gồm hai vị tẩu tử gió thổi sẽ ngã, nhưng nàng lại khác, cũng eo thon nhỏ nhưng gò má lại mượt mà, giống một quả mật đào căng / tròn / tỏa ra hương thơm ngọt ngào, khiến người ta rất muốn nhào tới cắn hai miếng.
Ban đầu lão nhân bảo hắn cưới một công chúa nghe có vẻ khó hầu hạ, Trần Kính Tông không muốn, cho đến ngày xem mắt ở võ trường, Trần Kính Tông nhìn thấy nàng trắng đến phát sáng trong nhóm đế hậu từ xa, chỉ riêng cái trắng như tuyết đầu mùa kia đã khiến cho bụng hắn thắt lại.
Hắn thích sắc đẹp của nàng, chỉ cần nàng chịu cho hắn ngủ, ban ngày nàng mắt cao hơn đầu ghét bỏ hắn thế nào, thậm chí mắng hắn như cháu nội, Trần Kính Tông cũng không quan tâm.
Hoa Dương vốn tức giận những lời lẽ thô tục của hắn, thấy ánh mắt Trần Kính Tông vẫn nhìn chằm chằm vào vạt áo của nàng thì càng tức giận hơn.
Nhất định là do tối hôm qua nàng thuận theo hắn mới cổ vũ sự vô sỉ của hắn.
Nàng lạnh mặt đặt đũa xuống: “Không ăn nữa, chàng bưng đi.”
Trần Kính Tông đẩy chén canh về phía nàng: “Canh mới là món chính, nàng nếm thử đi, ăn ngon thì nàng tha thứ cho ta vừa rồi không giữ miệng, ăn không ngon thì ta càng thêm tội, mặc cho nàng trừng phạt.”
Hoa Dương khẽ động trong lòng, cầm muỗng hớp một ngụm nhỏ, ăn xong nhíu mày, vừa định nói chuyện, Trần Kính Tông đột nhiên nói: “Nếu nàng nói không ngon, phần canh cá còn lại là của ta, sau này ta sẽ không đi vào núi săn thú cho nàng nữa, trừ phi nàng ngủ với ta, ngủ một lần thì đổi phần ăn của một ngày.”
Hoa Dương:……
Trần Kính Tông: “Bây giờ nàng nói thật đi, sau này bất kể nàng có ngủ với ta hay không, chỉ cần ta vào núi tìm đồ ăn, nhất định sẽ mang về một phần cho nàng.”
Mặt Hoa Dương đỏ bừng, thấp giọng mắng hắn: “Mỗi ngày chàng chỉ nghĩ đến chuyện ngủ hay sao?”
Trần Kính Tông dựa lưng vào ghế, vẻ mặt không phải lỗi của hắn: “Nàng khó khăn mới cho ta một hai lần, còn không cho ta nghĩ?”
Hoa Dương không muốn nói chuyện này với hắn, xụ mặt đi tới giường.
Nàng ngồi nghiêng, mặt quay vào trong, lộ ra chiếc cổ thon dài màu hồng đào.
Trần Kính Tông nhìn một lúc, bưng chén canh đi tới, ngồi đối diện nàng.
Hoa Dương không nhìn hắn.
Trần Kính Tông thở dài: “Ăn đi, cơ thể mình quan trọng hơn.”
Hắn giơ chén đến bên miệng Hoa Dương, Hoa Dương quay đầu lại, nghiêng bên này lại nhìn thấy ống quần của Trần Kính Tông ướt vài chỗ, mũi giày cũng dính chút bùn.
Nghĩ đến việc hắn không ăn sáng đã đi vào núi trước để săn thú hoang, chỉ để bồi bổ thân thể cho mình, Hoa Dương mềm lòng.
Nàng cầm chén canh, cụp mắt, múc từng muỗng ăn.
Công bằng mà nói, tài nấu ăn của Trần Kính Tông không tệ, canh cá tươi và ngon miệng.
Bởi vì nàng chịu ăn, không khí giữa phu thê cũng bớt căng thẳng.
Trần Kính Tông múc chén thứ hai cho nàng.
Lần này ăn xong, Hoa Dương không chịu nữa.
Trần Kính Tông vừa định đi tới bàn, đột nhiên nhớ ra gì đó, quay đầu lại hỏi nàng: “Hình như ta ngửi thấy mùi thuốc, nàng không khỏe chỗ nào?”
Hoa Dương hừ một tiếng, quay mặt đi chỗ khác: “Ta sợ mang thai, uống một viên thuốc tránh thai, hơi đắng.”
Trần Kính Tông nhíu mày: “Thuốc tránh thai?”
Hoa Dương giải thích ngắn gọn tác dụng của thuốc này với hắn.
Thuốc có ba phần độc, Trần Kính Tông vẫn không hiểu lắm: “Ta đã nói ra bên ngoài rồi mà, nàng cần gì làm điều thừa?”
Hoa Dương nắm chặt cổ tay áo, trừng mắt nhìn hắn: “Chàng tận mắt nhìn thấy, có thể chắc chắn không lọt giọt nào hay không? Hoá ra mang thai cũng không liên quan đến chàng, là do ta muốn uống thuốc tránh thai, ta có khả năng sẽ mắc bệnh hoặc thậm chí mất mạng, chàng lại coi như không có chuyện gì!”
Thuốc đắng như vậy, nàng ngốc hay sao mà phải uống một viên? Là do không thể gánh chịu hậu quả của việc mang thai trong thời gian chịu tang!
Trần Kính Tông thấy đuôi mắt nàng đỏ hoe, lập tức có chút hối hận.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn thành thân, lần đầu tiên làm trượng phu, theo bản năng cảm thấy chỉ cần ra ở bên ngoài là có thể tuyệt đối không sai lầm, nói như vậy vì không muốn nàng uống thuốc chịu khổ một cách vô ích.
“Ta sai rồi, nàng đừng nóng giận.” Trần Kính Tông đặt chén canh sang một bên, xoay người ngồi xổm trước mặt nàng, nắm chặt tay nàng xin lỗi.
Hoa Dương lạnh mặt hất tay hắn ra, sự tức giận cả buổi sáng giờ lại dâng lên, nước mắt đọng trên lông mi.
Trần Kính Tông đột nhiên phát hiện, hắn không sợ nàng thể hiện sắc mặt, không sợ nàng châm chọc mỉa mai, nhưng sợ nàng uất ức như vậy.
“Được rồi, ta hứa với nàng, trước khi xả tang sẽ không nghĩ tới chuyện kia nữa, không cần nàng uống thêm viên thuốc nào cả.”
Hoa Dương không dao động.
Trần Kính Tông dừng một chút mới nói tiếp: “Sau này ta sẽ ăn cơm theo phép tắc, mỗi ngày tắm rửa và súc miệng, đảm bảo không bao giờ làm nàng đau đầu.”
Hoa Dương rốt cuộc rũ lông mi, nhìn hắn nói: “Đây là do chính chàng nói, sau này nếu chàng nuốt lời, ta sẽ không bao giờ đối tốt với chàng nữa.”
Trần Kính Tông gật đầu liên tục.
Gật xong mới đột nhiên nhớ ra, nàng đối tốt với hắn khi nào?
Tác giả có lời muốn nói:
Hoa Dương: Hửm?
Trần Tứ: Không không không, nàng đối với ta đặc biệt tốt!
****************************************
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT