Canh cá còn lại không bị lãng phí, bao gồm thịt đầu cá, đều lọt vào bụng Trần Kính Tông.

Mới vừa chọc nàng rơi nước mắt, Trần Kính Tông ăn hơi chật vật, cầm muỗng nhỏ của nàng múc từ từ từng muỗng một, không trực tiếp cầm chén rót vào miệng giống như trước.

Hoa Dương ngồi đối diện, tiếp tục viết thư về nhà.

Nàng không che giấu, Trần Kính Tông cũng công khai nhìn nàng viết, thấy trang đầu tiên nàng viết đều là người nhà hết lòng chăm sóc nàng trên đường như thế nào, những hàng chữ tràn ngập sự hài lòng đối với họ, cái muỗng trên tay Trần Kính Tông đụng vào khóe miệng, một chút nước canh bị đổ xuống, hắn vội vàng né tránh, may mắn không rơi lên vạt áo, nhưng động tác khá lớn, trông có vẻ vụng về.

Hoa Dương liếc hắn.

Ghét bỏ vẫn là ghét bỏ, nhưng không có căm ghét như bình thường, càng giống oán trách hơn.

Trần Kính Tông bị cái liếc mắt này làm cho thể xác và tinh thần đều ngứa ngáy, nhưng vừa mới hứa với nàng không nghĩ tới dục / vọng, đành giả vờ lòng mình bình lặng như nước.

Tông và mọi người đeo xiềng xích đi trên tuyết rất thê thảm, được tái sinh trở về Hoa Dương càng dễ mềm lòng hơn.

Trần Kính Tông phun trà trong miệng ra, nhìn nàng như một kẻ ngốc.

Hoa Dương nhíu mày: “Có chuyện gì?”

Trần Kính Tông: “Nàng đâu phải là công chúa, rõ ràng là tiên nữ giáng trần, không biết sự khó khăn ở nhân gian, thấy ai đáng thương cũng muốn giúp.”

Bị hắn tổn hại, gương mặt xinh đẹp của Hoa Dương từ trắng chuyển sang đỏ, đỏ rồi xanh.

Trần Kính Tông lên tiếng thay nàng: “Nàng cảm thấy ta keo kiệt phải không, một con cá mà thôi, ngay cả ca ca và tẩu tử ruột cũng không muốn chia?”

Hoa Dương không nghĩ như vậy, chỉ cảm thấy, nếu tam phòng đã biết bí mật của họ, vậy Trần Kính Tông thỉnh thoảng đưa một con cá hay một con gà cũng không có gì, dù sao bên kia có một phụ nhân đang mang thai.

Trần Kính Tông khịt mũi: “Ta đi bắt cá là bởi vì thấy nàng gầy đến như vậy, muốn cho nàng tẩm bổ thân thể. Nếu tam ca thiệt tình thương tam tẩu, hắn có thể tự mình đi. Nàng đừng nhìn bộ dạng văn nhân của hắn, hắn ở đây đến bảy tám tuổi mới vào kinh, khi còn nhỏ cũng chạy lung tung khắp núi, cho dù bây giờ hắn không bắt được gà rừng hay thỏ, muốn ăn cá cũng biết đi đâu tìm.”

“Hắn không đi vì sợ bị lão nhân phát hiện, sợ làm hỏng thanh danh quân tử và hiếu tử của hắn. Thay vào đó chia thịt ở chỗ chúng ta, phu thê bọn họ có thể yên tâm thoải mái, cảm thấy do chúng ta phá lệ trước, lỡ như một ngày nào đó bị lão nhân phát hiện, họ tham ăn là bởi vì mang thai, về tình cảm có thể tha thứ, nàng và ta có thể tìm cớ gì, nói rằng nàng là công chúa nên không chịu khổ cực được?”

“Đừng nói sẽ không bị lòi ra, bên bọn họ có Nhị Lang và Tam Lang, tam ca khéo đưa đẩy, nhưng hai đứa nhỏ có thể lừa gạt được lão nhân à?”

Hoa Dương:……

Trần Kính Tông: “May mắn nàng là công chúa, nếu nàng là con gái của gia đình bình thường, sau khi xuất giá có thêm vài chị em dâu, sẽ bị bắt nạt cả đời.”

Nói xong, hắn hất nhẹ vạt áo, nghênh ngang rời đi.

Hoa Dương nghiến răng nghiến lợi.

Triều Vân nhỏ giọng khuyên nhủ: “Công chúa đừng nóng giận, phò mã nói cũng có chút đạo lý.”

Hoa Dương hiểu rõ, nàng tức giận thái độ của Trần Kính Tông, giảng đạo lý thì cứ lo giảng đi, tại sao phải trào phúng như vậy?

Nghe nói rất nhiều phò mã đều cung kính trước mặt công chúa, vì sao Trần Kính Tông lại khác, phụ hoàng cũng chưa từng nói như vậy với nàng!

Quan học: hệ thống trường học do triều đình trực tiếp tổ chức và quản lý (Baidu)

****************************************

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play