Đầu thu, bầu trời xanh thẳm, gió thổi từng đợt từng đợt, lay động tấm voan mỏng màu trắng trong nhà thuỷ tạ.
Bên trong tấm voan mỏng, có hai vị mỹ nhân mặc y phục gấm sang quý, uể oải ngồi sau chiếc bàn dài bày trái cây và trà, tỳ nữ vờn quanh bên cạnh, hầu hạ rất chu đáo.
Bên ngoài tấm voan mỏng là hai thị vệ cường tráng / để ngực trần, đánh nhau từng trận.
Mồ hôi lăn dài trên khuôn mặt tuấn tú đứng đắn của họ, nhỏ giọt trên thân hình với cơ bắp rắn chắc.
Trong lúc giằng co kịch liệt, một người rút tay ra, siết chặt vòng eo gầy hẹp của đối phương.
Eo và bụng co rút lại, nhạy cảm như ngọn cỏ.
Đôi mắt rực lửa, phát ra tiếng thở dốc như con thú hoang dã.
Không khí xung quanh dường như trở nên khô nóng.
Hoa Dương nhẹ nhàng phe phẩy quạt tròn, bóng quạt che khuất ánh mắt nhìn như hờ hững nhưng thật ra si mê thưởng thức của nàng.
Trước đây nàng ghét đấu võ, mùi mồ hôi thối của nam nhân chỉ khiến nàng ghét bỏ và ghê tởm.
Lúc này, nàng cảm thấy khung cảnh trước mặt tràn đầy sức sống, trong đầu nàng hiện ra cảnh tuấn mã phi nước đại, hổ báo chiến đầu…… và, phu quân quá cố Trần Kính Tông của nàng.
Trần Kính Tông cao lớn và cường tráng, nghe nói bắt đầu luyện võ từ năm sáu bảy tuổi.
Phụ thân hắn là các lão hai triều văn chương lễ nghĩa đầy bụng, các huynh trưởng cũng lần lượt là Trạng Nguyên và Thám Hoa, Trần Kính Tông lại dứt khoát chọn võ.
Khuôn mặt hắn lạnh lùng và cực kỳ anh tuấn, năm đó Hoa Dương nhìn trúng mặt hắn mới đồng ý sự tứ hôn của phụ hoàng và mẫu hậu.
Ai ngờ, làm phu thê ở bên nhau sớm chiều, chỉ dựa vào một khuôn mặt thì còn xa mới đủ, lời nói và hành động của Trần Kính Tông hầu như luôn luôn khiêu khích điểm mấu chốt nhẫn nại của nàng.
Hắn thích uống rượu trên bàn ăn, phải súc miệng nhiều lần mới có thể khử mùi hôi, nhưng Trần Kính Tông là người thô thiển, thích qua loa cho có lệ, khi phu thê cùng chung chăn gối, nàng có thể ngửi được mùi rượu bên Trần Kính Tông.
Trần Kính Tông kiêu ngạo với võ nghệ của mình, luyện được cơ bắp cả người, còn mạnh hơn hãn huyết bảo mã mà nàng từng thấy, bất kể ai lần đầu gặp hắn cũng phải khen “oai hùng”.
Nhưng quan võ đều thích đổ mồ hôi, mỗi lần Trần Kính Tông làm việc trở về, cả người đều đầy mùi mồ hôi.
Nếu hắn chú ý, không xông đến Hoa Dương là được, nhưng Trần Kính Tông không chú ý, hoặc là quên gội đầu hoặc là dứt khoát không tắm, nằm thẳng lên chiếc giường thơm phức của nàng, Hoa Dương ngại da thịt dày của hắn chà đạp tơ lụa thượng đẳng trên giường của nàng.
Cha chồng và các huynh trưởng bình tĩnh giảng đạo lý với hắn, hắn lạnh lùng nói chuyện khiến không khí cả nhà cứng đờ, nàng cũng khó xử theo.
Bởi vì những chuyện vặt vãnh diễn ra hằng ngày, Hoa Dương nhìn Trần Kính Tông càng ngày càng không vừa mắt.
Trần Kính Tông cũng hiểu rõ trong lòng, hắn có sự kiêu ngạo của hắn, số lần qua đêm với nàng càng ngày càng ít.
Hoa Dương cầu còn không được, ngoài việc ghét bỏ hắn không ý tứ, cũng không chịu nổi sức mạnh như bò tót của Trần Kính Tông. Mỗi lần hắn tới ban đêm, Hoa Dương đều gào thét khản cả giọng.
Phu thê bốn năm, nàng cũng chê hắn bốn năm.
Cho đến khi Trần Kính Tông chết trận nơi sa trường.
Cho đến khi nam nhân cường tráng luôn về nhà mồ hôi nhễ nhãi ngủ dưới lòng đất, không bao giờ xuất hiện trước mặt nàng nữa.
Người chết là quan trọng nhất. Sau khi Trần Kính Tông chết, Hoa Dương không muốn so đo những thứ hắn không chú ý nữa, trong đầu dần dần chỉ còn một số điểm tốt của hắn.
Ví dụ như hắn cõng nàng bước đi vững vàng trong mưa to.
Ví dụ như lồng ngực nóng rực của hắn trong mùa đông lạnh giá.
“Sao nào, Bàn Bàn nhìn ngây người rồi à?”
Một giọng cười trêu chọc lọt vào tai, Hoa Dương tỉnh lại từ trong ký ức, lúc này mới phát hiện hai thị vệ đã thi đấu xong, đang quỳ bên ngoài chờ ban thưởng.
Hoa Dương đâu chịu để cô mẫu không đứng đắn cười nhạo, hơi bĩu môi, chưa thỏa mãn nói: “Chỉ cảm thấy võ công của họ bình thường, không có gì để xem, cho nên suy nghĩ chuyện khác.”
Đại trưởng công chúa An Nhạc nháy mắt với các tỳ nữ.
Một tỳ nữ ban thưởng cho hai thị vệ, bảo bọn họ lui ra.
Sau khi các nam nhân rời đi, đại trưởng công chúa An Nhạc mới chế giễu Hoa Dương: “Đây là một trong những thị vệ tốt nhất của phủ ta, nhưng con chỉ đánh giá tầm thường. Tuy nhiên, Bàn Bàn đã từng có một phò mã anh dũng và thiện chiến, ánh mắt cao cũng là bình thường.”
Hoa Dương vẫn là bộ dạng nhàn nhã và uể oải, tựa như đã không còn quan tâm đến việc người ngoài đề cập đến phu quân quá cố của mình.
Đại trưởng công chúa An Nhạc tặc lưỡi: “Ây dà, Bàn Bàn của chúng ta đã phai nhạt thật rồi à?”
Hoa Dương: “Đã chết ba năm, nhớ hắn làm gì.”
Đại trưởng công chúa An Nhạc: “Nếu thê tử của một nam nhân qua đời, ba tháng sau sẽ cưới người khác. Con là tỷ tỷ ruột của đương kim Thánh Thượng, nếu không còn hoài niệm Trần Kính Tông, chẳng lẽ muốn học liệt nữ trung trinh lập đền thờ cho mình?”
Hoa Dương: “Con không cần đền thờ, nhưng vì sao con phải tìm phò mã khác? Lỡ như phò mã mới cũng là người thích mồ hôi nhễ nhãi, không ý tứ, chẳng phải con tự làm cho mình ngột ngạt?”
Đại trưởng công chúa An Nhạc cười nói: “Ta tán thành điều này, cô mẫu chỉ không muốn nhìn thấy con trằn trọc một mình mỗi đêm trong thời kỳ tuổi trẻ, hay là con học hỏi cô mẫu, nuôi vài trai lơ trong phủ, hoặc là quân tử như ngọc, hoặc là nam nhi oai hùng, gọi tới trước khi ngủ, đuổi đi khi tỉnh lại, vui sướng biết bao.”
Hoa Dương:……
Nàng biết ngay, cô mẫu là người không đứng đắn, vòng tới vòng lui để dụ dỗ nàng bước vào con đường không đứng đắn đó.
Hoa Dương cần mặt mũi, không muốn truyền ra thanh danh là mình nuôi trai lơ.
Nếu nàng có đam mê này thì không sao, là một công chúa nên thích làm gì thì làm điều ấy, không quan tâm người khác nói như thế nào. Vấn đề là, Hoa Dương không hề có hứng thú nuôi trai lơ.
Nếu nàng có đam mê này thì không sao, là một công chúa nên thích làm gì thì làm điều ấy, không quan tâm người khác nói như thế nào. Vấn đề là, Hoa Dương không hề có hứng thú nuôi trai lơ.
Chỉ vì nàng đã gặp ba loại nam nhân xuất chúng nhất trên đời này.
Một loại là tướng quân như Trần Kính Tông, võ nghệ có một không hai trong thiên hạ, anh hùng tài giỏi hơn người trong tiểu thuyết cũng chỉ như vậy mà thôi.
Nhưng anh hùng tài giỏi hơn người cũng phải ăn, phải sống, anh hùng tài giỏi hơn người cũng sẽ có chỗ khiến người ta chán ghét.
Một loại khác là văn nhân như cha chồng và các huynh trưởng của phu quân, quân tử đoan chính, phong độ nhẹ nhàng.
Nhưng họ cũng không hoàn hảo như bề ngoài, nàng từng chứng kiến cha chồng trốn sau lưng bà bà vì sợ rắn, từng thấy các huynh trưởng của phu quân chật vật té ngã trong mưa gió.
Loại cuối cùng là đế vương như phụ hoàng, người tôn quý nhất trên đời.
Tôn quý thì thế nào? Phụ hoàng biết trọng dụng nhân tài, trông như là minh quân, nhưng thực ra có bản tánh háo sắc, cuối cùng chết ở trên giường của nữ nhân.
Điều mà nam nhân trong thiên hạ mong muốn, tối cao là lên ngôi làm đế vương, được phong hầu và làm tướng, có người chỉ nằm mơ, có người cố gắng cả đời vì những chuyện này.
Nhưng Hoa Dương đã gặp ba loại nam nhân ưu tú nhất này, có khi kính nể, có khi cảm thấy, chỉ như vậy mà thôi.
Vì vậy, còn có nam nhân nào có thể lọt vào mắt nàng, có thể khiến nàng tình nguyện ngủ chung?
Cô mẫu không để ý, chỉ muốn vui vẻ trên giường.
Hoa Dương để ý, nếu nam nhân không thể lọt vào mắt nàng, tuyệt đối không có tư cách gần thân thể của nàng và lên giường của nàng.
Hai cô cháu còn đang nói giỡn chuyện “trai lơ”, quản sự vội vàng chạy tới, nhìn Hoa Dương đầy lo lắng, cúi đầu bẩm báo: “Bẩm đại trưởng công chúa, trưởng công chúa, Trần phủ vừa phái người tới, nói rằng, nói rằng thủ phụ đại nhân…… đã qua đời vì bệnh.”
“Đùng”, quạt tròn trên tay Hoa Dương rơi xuống đất, ngọc bội treo trên cán quạt vỡ thành hai mảnh.
Trần thủ phụ, phụ thân của Trần Kính Tông, cũng là cha chồng của nàng.
Nếu hỏi Hoa Dương kính nể ai nhất ở đời này, người đó là cha chồng Trần Đình Giám.
Cha chồng cực kỳ tài hoa, mười sáu tuổi đậu khoa cử, mười chín tuổi là Trạng Nguyên, bốn mươi đã thành Nội Các các lão.
Khi Hoa Dương gả vào Trần gia, đúng lúc lão thủ phụ già yếu bệnh tật, mọi người đều cho rằng cha chồng sẽ tiếp quản Nội Các.
Ngay tại thời điểm quan trọng, lão mẫu thân của cha chồng qua đời, theo quy định, cha chồng phải về nhà để tang ba năm.
Bản thân Hoa Dương là công chúa mà phải đi theo nhà chồng đến nhà cũ ở quê cách xa cả ngàn dặm, chịu đựng cuộc sống kham khổ, nàng ngột ngạt muốn chết, nhưng cha chồng rời kinh một cách thờ ơ bình thản, không chút tiếc nuối hối hận vì đang trên đà đi lên đỉnh cao mà phải làm chuyện bất đắc dĩ.
Sau khi thời kỳ để tang kết thúc, cha chồng mang theo cả nhà trở về kinh thành.
Lúc này, ông được thăng chức làm thủ phụ không hề chậm trễ, cống hiến hết mình cho triều đình.
Khi phụ hoàng băng hà, Dự vương làm phản, chính cha chồng đã bày mưu lập kế, ổn định nội bộ triều đình, dẹp phản loạn bên ngoài.
Bởi vì sự kính trọng này, cho dù Trần Kính Tông đã chết, cho dù nàng đã dọn về phủ công chúa của mình, Hoa Dương vẫn giữ thân phận là con dâu của Trần gia, vẫn cung kính gọi “Phụ thân” mỗi khi nhìn thấy thủ phụ đại nhân.
Cha chồng là rường cột của nước nhà, xứng đáng được lưu danh trong sử sách!
Vì thế, Hoa Dương chưa bao giờ nghĩ tới, sau khi cha chồng qua đời, sẽ có một làn sóng triều thần đứng ra kể tội cha chồng.
Nàng càng không ngờ, đệ đệ xưa nay kính trọng cha chồng sẽ thật sự hạ chỉ khám xét Trần gia.
Đại ca Trần Bá Tông bị bỏ tù oan, bị tra tấn đến chết.
Bà bà không chịu nổi vết thương lòng, buông tay rời khỏi nhân gian.
Những người còn lại của Trần gia đều bị phạt đưa đến biên cương.
.
Mùa đông tháng chạp, tuyết rơi dày đặc.
Hoa Dương vẫn không nhịn được, hành trang đơn giản rời khỏi kinh thành, dừng lại trên con đường mà người của Trần gia phải đi ngang qua.
Nàng đứng ven đường, nha hoàn sợ nàng lạnh, khoác thêm áo choàng lông cáo thật dày cho nàng, còn nhét lò sưởi tay bằng đồng đỏ ấm áp trong ngực nàng.
Nhưng Hoa Dương nhanh chóng nhìn thấy, những người thân đã từng ngồi cùng phòng với nàng để trò chuyện cười đùa, mặc đồng phục tù màu trắng mỏng manh, tay chân bị xiềng xích đi về phía nàng.
Trạng Nguyên lang đại ca đã không còn nữa, Thám Hoa lang tam ca phong lưu phóng khoáng từng nói cười vui vẻ, lúc này trông tiều tụy, gương mặt vô hồn, nhìn thấy nàng, lại phảng phất như không thấy được.
Các tẩu tử khóc, không phải vì chính mình, chỉ cầu xin nàng giúp bọn trẻ.
Hoa Dương và Trần Kính Tông thành thân bốn năm, hơn một nửa thời gian là ở nhà cũ chịu tang, sau đó chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, cũng không có con nối dõi.
Nhưng nàng có ba cháu trai và hai cháu gái ở Trần gia.
Hiện giờ biểu tình của họ hoặc là chết lặng, hoặc là rơi nước mắt như mưa đi ngang qua trước mặt nàng.
Hoa Dương cứ đứng như vậy trong gió tuyết, nhìn các huynh tẩu quen thuộc ngày xưa, các cháu trai cháu gái ngây thơ đi xa dần, cho đến khi biến mất.
“Tuyết quá lớn, ngài cần phải trở về.”
Nha hoàn đỏ hoe mắt, đỡ nàng đi lên xe ngựa.
Hoa Dương nhìn về phía giữa đường.
Tuyết trắng xóa, dấu chân lộn xộn, có lẽ là dấu vết cuối cùng mà người của Trần gia lưu lại kinh thành.
Nhưng những dấu chân trải dài trên đường nhanh chóng bị những bông tuyết rơi tán loạn bao phủ.
Nàng vẫn thấy từng gương mặt quen thuộc.
“Nàng phải tự giữ gìn sức khỏe, ta đi đây.”
Là ngày Trần Kính Tông xuất chinh, tờ mờ sáng, hắn đứng ở đầu giường từ biệt nàng.
“Lão tứ là người thô thiển, nếu khiến công chúa uất ức, thần chắc chắn sẽ phạt hắn.”
Là giọng nói chính trực và kiên quyết của cha chồng vào ngày nàng kính trà.
“Viện này mới được xây thêm, bàn ghế giường tủ cũng đều là đồ mới, nếu công chúa có chỗ nào không hài lòng, ta sẽ cho người đổi.”
Vừa dọn đến nhà cũ, bà bà đưa nàng đi xem viện trước, e sợ nàng ở không quen.
“Do ta nói chuyện không xuôi tai, công chúa chớ trách tứ đệ nổi giận.”
“Công chúa cẩn thận, con ngỗng này cắn người đó!”
“Đây là hoa đào ta mới hái, tứ thẩm thích không?”
……
Hoa Dương nhắm mắt lại.
Không nên như thế.
Kết cục của Trần gia, không nên như thế!
****************************************
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT