Ăn sáng xong, Hoa Dương đi dạo trong tiểu viện của Tứ Nghi Đường.
Đây là một tiểu viện hình vuông, nhìn không sót phòng nào.
Giữa sân có một cây hòe rõ ràng mới được trồng không bao lâu, thân cây chính to bằng cái thùng, ba thân phụ mập mạp tách ra từ vị trí cao nửa người so với mặt đất, uốn lượn theo các hướng khác nhau. Cành đan chéo ngang dọc cao hơn nóc nhà, lá cây xanh mướt tầng tầng lớp lớp, đến mùa hè, chỗ dưới gốc cây là nơi mát nhất trong viện.
Hoa Dương ngửa đầu, ánh ban mai tươi đẹp xuyên qua kẽ lá khiến nàng hơi nheo mắt lại.
Trần Kính Tông rõ ràng không có ở đó, nhưng nàng dường như nhìn thấy hắn đứng ở trên cây, dựa vào thân cây, cầm một bó hoa nhỏ màu trắng, vừa nhét cánh hoa vào miệng nhai, vừa nhìn nàng từ trên cao hỏi: “Đây là hoa hòe, công chúa muốn nếm thử không?”
Khi đó Hoa Dương vốn ghét bỏ hắn, thấy hắn ăn cánh hoa sống, càng cảm thấy người này lỗ mãng tới cực điểm, chẳng có chút nào giống con trai của Trần gia.
Advertisement
Nàng phớt lờ Trần Kính Tông, xoay người trở về phòng.
Hiện giờ nhớ tới, Hoa Dương lại bình tĩnh. Hắn bị chết thảm như vậy, lúc còn sống bắt gà rừng và nhai hoa dại thì có sao đâu?
Chính viện là như vậy, bên nhĩ phòng còn hai khóa viện nhỏ đơn giản, đông nhĩ phòng và liên viện chuyên dùng để giặt phơi quần áo, tây nhĩ phòng dành cho bốn nha hoàn của nàng ở.
Hoa Dương đi đến cổng nguyệt môn của đông khóa viện, không định đi vào, chỉ tùy ý liếc nhìn, lập tức thấy áo trung y ướt sũng của Trần Kính Tông.
Nàng nghĩ đến lời Trân Nhi, Trần Kính Tông tự mình giặt và phơi trung y.
Cũng may hắn cần mặt mũi, không ném xiêm y dính thứ kia cho nha hoàn của nàng.
Hoa Dương đang định rời đi, đột nhiên dừng lại.
Đêm qua “ma đói” Trần Kính Tông ăn nàng ít nhất là nửa canh giờ.
Thứ kia tựa như túi nước được cột chặt, tuy rằng đựng phần lớn trong đó, ai có thể đảm bảo không đổ giọt nào ra?
Sắc mặt khẽ thay đổi, Hoa Dương vội vàng trở về nội thất.
Nàng không kêu Triều Vân vào, đóng cửa thật kỹ, Hoa Dương đi đến chỗ hai cái rương nhỏ đặt cạnh giường Bạt Bộ, ngồi xổm xuống, mở một rương ra.
Bên trong cất đồ trang sức nàng thường dùng, ngoài ra còn có một chai sứ nhỏ màu xanh lơ, bên trong chứa ba viên thuốc to bằng hạt đậu.
Trong cung có đủ loại bảo vật quý hiếm, bao gồm các thần dược trị bách bệnh.
Phi tần trong hậu cung, có người hy vọng mang thai long chủng, cũng có người không muốn sinh.
Cũng dễ hiểu, sinh ra long chủng, cho dù chỉ là một công chúa, nửa đời sau cũng an ổn.
Về phần nhóm không muốn sinh, rất nhiều lý do, hoặc là không thích hoàng đế, chán ghét đến mức ngay cả long chủng cũng không muốn, hoặc là đã sinh đủ long tử rồi, nóng lòng được thị tẩm để củng cố sự cưng chiều hoặc là giữ dáng. Còn có một loại to gan nhất, chính là một số phi tần không được yêu thích, vì cô đơn mà khao khát xuân sắc, mạo hiểm thông đồng với vài thị vệ, loại này chỉ muốn thú vui xác thịt, đương nhiên phải tìm mọi cách để khỏi mang thai.
Dần dà, nữ nhân trong hậu cung có đủ loại thuốc tránh thai.
Chai trên tay Hoa Dương là do mẫu hậu tự mình chuẩn bị cho nàng trước khi rời kinh lần này.
Lúc ấy Hoa Dương vào cung tìm mẫu hậu, thật sự là để oán giận và than khổ, chỉ vì nàng không muốn đi theo Trần gia tới Lăng Châu chịu tang. Nàng gả cho Trần Kính Tông, nhưng nàng là lá ngọc cành vàng, vì sao phải chịu tang một lão phụ nhà quê mà nàng chưa bao giờ gặp mặt?
Hoa Dương hy vọng mẫu hậu có thể ủng hộ quyết định của nàng, đồng ý cho nàng ở lại kinh thành.
Nhưng mẫu hậu nói một đống đạo lý lớn với nàng, nói rằng nàng là công chúa, tuy rằng có thể hưởng thụ rất nhiều hoàng quyền, nhưng không thể đi ngược chuẩn mực về mặt “đạo hiếu”. Hai tẩu tử của Trần Kính Tông đều tới Lăng Châu, nàng là công chúa mà không tới, truyền ra ngoài các bá tánh sẽ bàn tán như thế nào?
Còn một điều mà mẫu hậu không nói, nhưng Hoa Dương hiểu rõ trong lòng, đó là mẫu hậu vô cùng hâm mộ tài năng của cha chồng, tin tưởng cha chồng sẽ là thủ phụ kế tiếp, mẫu hậu muốn nàng gả cho Trần Kính Tông là có ý mượn sức cha chồng.
Hai đạo lý lớn là thanh danh và lợi ích đè xuống, Hoa Dương đành phải chấp nhận.
Sau đó mẫu hậu cho nàng chai thuốc tránh thai này.
Mẫu hậu lấy thân phận của người từng trải nói với nàng, một nam nhân mới thành thân nằm bên cạnh thê tử xinh đẹp mà không làm gì, cơ bản là lời nói mớ. Thật sự không nhịn được, hai vợ chồng son trốn trong phòng lén ngủ một lần cũng không hại gì, nhưng tuyệt đối không thể để có hài tử. Chai thuốc tránh thai này có dược tính nhẹ nhất, mỗi ba tháng dùng một lần, có thể đảm bảo không mang thai, cũng sẽ không tổn thương cơ thể.
Trần Kính Tông là cháu nội, chỉ cần để tang một năm, ba viên thuốc để hắn cách một thời gian thì lén lút một lần, còn tốt hơn không có gì.
Hoa Dương giận dỗi hỏi: “Nếu hắn muốn thêm vài lần thì sao?”
Mẫu hậu trầm mặt, nói rằng Trần Kính Tông quá đáng, bảo nàng dùng uy nghiêm của công chúa, phu thê nên thông cảm lẫn nhau, chứ không phải dung túng cho sự vô nguyên tắc của một bên.
Hoa Dương nghe vậy, cuối cùng cũng thoải mái trong lòng, biết tuy rằng mẫu hậu đặt đại cục lên hàng đầu, nhưng vẫn quan tâm đến nữ nhi.
.
Thuốc tránh thai hơi đắng, Hoa Dương phải uống nửa chén nước mới hòa tan vị thuốc còn sót lại trên đầu lưỡi.
Không biết do tác dụng của thuốc, hay là trong lòng nàng khó xử, luôn cảm thấy bụng không thoải mái lắm.
Hoa Dương hậm hực nằm lên giường.
Kiếp trước nàng chưa từng uống thuốc tránh thai.
Những gì mẫu hậu nói có lẽ áp dụng với hầu hết nam nhân, nhưng Trần Kính Tông là một ngoại lệ.
Hắn là người thô thiển, đôi khi mặt dày vô sỉ, Hoa Dương chỉ đùa giỡn với các nha hoàn, hắn thấy gương mặt tươi cười của nàng, cho rằng nàng có tâm trạng tốt, buổi tối sẽ nhào lên.
Nhưng trong thời gian ở Lăng Châu đó, ngoại trừ xã giao trước mặt cha chồng và bà bà, Hoa Dương hầu như không cười, càng không cho Trần Kính Tông sắc mặt tốt, trút toàn bộ những uất ức mà nàng phải chịu đựng ở Trần gia lên Trần Kính Tông.
Ăn không ngon ngủ không yên, Hoa Dương nào có tâm tình ngủ với hắn, Trần Kính Tông đại khái cũng nhìn ra, mỗi đêm đều thành thật nằm dưới đất để bảo vệ nàng khỏi rắn rết côn trùng có thể bò tới, chưa bao giờ đòi hỏi lần nào.
Hoa Dương trở mình.
Nàng từng coi những chuyện này là đương nhiên, nàng là công chúa, Trần Kính Tông là phò mã, phò mã nên nghe lời công chúa, dám xúc phạm nàng là bất kính.
Nàng quen vênh mặt sai khiến hắn, đối xử với nha hoàn thân tín còn tốt hơn đối với hắn.
Nhưng giờ nghĩ lại, Trần Kính Tông rõ ràng là một đại nam nhân có đòi hỏi mạnh, có thể kiên trì lâu như vậy mà không ép buộc nàng cũng là một loại phong thái của quân tử phải không?
Nàng luôn coi hắn là người thô thiển, hành vi thô bỉ không chịu nổi, thậm chí còn so sánh hắn với Trạng Nguyên lang đại ca và Thám Hoa lang tam ca, càng so sánh càng coi thường hắn.
Tuy nhiên Trần Kính Tông chưa lần nào mất bình tĩnh với nàng, sự vô sỉ và mặt dày đó trong mắt nàng, chẳng phải là một kiểu lòng dạ rộng rãi hay sao?
Cho nên, hắn vẫn có rất nhiều ưu điểm, nhưng kiếp trước nàng hoàn toàn chìm đắm trong hoàn cảnh của mình, chưa từng phát hiện.
Kiếp này, nàng nên đối xử với hắn tốt hơn.
.
Mặt trời lên cao, Triều Vân và Triều Nguyệt đứng ở cửa của chính phòng, nhỏ giọng thảo luận nấu món gì cho công chúa ăn trưa.
Thình lình, bên phía tây nhĩ phòng truyền đến tiếng “bùm”.
Mặt mũi Triều Vân tái nhợt, thị trấn này hẻo lánh, hay là có kẻ cắp dám đến hành hung?
Đừng nói công chúa ghét bỏ nhà cũ của Trần gia, bọn họ cũng ghét bỏ, viện thì nhỏ, tường thì thấp, thỉnh thoảng còn có rắn rết côn trùng lui tới khiến người ta lo lắng đề phòng mỗi ngày!
Gần đây Triều Nguyệt nấu ăn mỗi ngày, có sức hơn, cũng to gan, dặn dò Triều Vân canh ở đây, nàng chạy nhanh vào bếp lấy dao phay!
Khi nàng cầm dao phay chạy ra, thấy phò mã gia một tay xách con gà rừng có bộ lông rực rỡ, một tay xách con cá mập vẫn còn nhiễu nước từ bên tây nhĩ phòng đi tới, dưới mái hiên, Triều Vân há hốc mồm.
Triều Nguyệt cũng sững người.
Trần Kính Tông nhìn con dao phay sáng loáng trên tay nàng.
Triều Nguyệt vội vàng giấu con dao sau lưng, khuôn mặt nhỏ đỏ lên vì xấu hổ.
Trần Kính Tông lập tức hiểu ra, liếc nhìn thượng phòng trước, hỏi Triều Vân: “Công chúa đâu?”
Triều Vân nhỏ giọng nói: “Ăn sáng xong đã đi ngủ.”
Trần Kính Tông không ngạc nhiên, thân thể nàng yếu đuối, tối hôm qua lại rất mệt.
Xách con mồi đi đến trước mặt Triều Nguyệt, Trần Kính Tông nhíu mày nói: “Trong phạm vi mười dặm, không ai biết đây là Trần gia, kẻ cắp bình thường sẽ không dám đến, người dám đến sẽ không sợ dao phay của ngươi, lần sau gặp chuyện như vậy, trực tiếp gọi người, hộ vệ có thể nghe thấy.”
Triều Nguyệt cúi đầu, ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Lỡ như là ngài thì sao?”
Trần Kính Tông: “Sau này ta trở về, sẽ huýt sáo trước.”
Triều Nguyệt thở phào nhẹ nhõm: “Phò mã yên tâm, ta nhớ rồi.”
Trần Kính Tông đưa con mồi cho nàng: “Bây giờ hầm canh cá đi, gà để dành ngày mai ăn, nhớ quấn mõ lại, đừng để nó kêu ồn ào.”
Triều Nguyệt mở to mắt: “Cái này, cái này không thích hợp đâu?”
Trần Kính Tông: “Không hầm, vậy cho công chúa của các ngươi tiếp tục bị đói đi.”
Triều Nguyệt thỏa hiệp ngay lập tức.
Trần Kính Tông nhìn vào bếp, xoay người lại nói: “Đưa bữa sáng của ta tới đây.”
Có nhiều việc phải làm, Triều Vân chạy tới giúp Triều Nguyệt.
Trần Kính Tông đi nhanh tới thượng phòng, đứng ở phòng chính một lát mới vào nội thất.
Bên trong yên tĩnh, bên ngoài giường Bạt Bộ thả màn lụa.
Trần Kính Tông vén màn, thấy nàng ngủ ở giữa giường, vốn gầy gò mảnh khảnh, bị chiếc giường xa hoa này khiến nàng càng thêm bé nhỏ và yếu ớt.
Đột nhiên, Trần Kính Tông hít mũi, có mùi thuốc thoang thoảng.
Thấy nàng nhíu mày, trong lòng Trần Kính Tông chùng xuống, chẳng lẽ hắn dùng sức quá nhiều khiến nàng bị thương?
Cho dù nghi ngờ cũng không thể đánh thức nàng lúc này, Trần Kính Tông yên lặng rời đi.
Ngồi ở phòng chính khoảng một khắc, Triều Vân bưng một tô mì tới, vẫn là mì trứng với rau.
Canh suông trong veo, một giọt dầu cũng không thấy.
Trần Kính Tông gọi Triều Vân đang chuẩn bị lui ra và hỏi: “Công chúa bị bệnh à?”
Triều Vân lắc đầu: “Không có.”
Trần Kính Tông: “Hình như ta ngửi thấy mùi thuốc.”
Triều Vân: “Ngài nhất định ngửi nhầm rồi, sáng nay tâm tình của công chúa không tệ, ăn hết một tô mì.”
Giọng điệu nàng vui vẻ như vậy, đủ thấy trước đây Hoa Dương ăn uống kém cỡ nào.
Trần Kính Tông không hỏi được điều gì, kêu nàng lui xuống.
Sáng sớm nay hắn chạy vào trong núi săn thú, tốn không ít sức lực, đói bụng, khi ăn mì gắp một đũa lớn, khoan khoái hút vào miệng.
Đã ngủ một canh giờ, Hoa Dương bị sự khoan khoái của hắn đánh thức.
Vừa tỉnh dậy, nàng còn băn khoăn không biết đó là âm thanh gì, nghe thấy Trần Kính Tông gọi Triều Vân đưa thêm một tô nữa, nàng mới bừng tỉnh nhận ra, ngay sau đó nhíu mày.
Nàng không thích cách ăn uống của Trần Kính Tông.
Nàng đã quyết định sẽ đối xử với Trần Kính Tông tốt hơn, nhưng nếu Trần Kính Tông vẫn tiếp tục thường xuyên khiêu khích sự nhẫn nại của nàng, e rằng nàng không thể biểu lộ sắc mặt tốt.
Sau khi sửa soạn đơn giản, Hoa Dương đi ra.
Trần Kính Tông đang định ăn tô thứ hai, đã gắp mì lên, nghe tiếng động nên quay đầu qua, bắt gặp khuôn mặt kiều diễm hồng hào nhưng hơi nặng nề của Hoa Dương.
Sao lại tức giận?
Trần Kính Tông cụp mắt, ăn đũa mì trước rồi nói sau.
Hắn hút một ngụm lớn, Hoa Dương nhíu mày càng sâu, dùng mắt ra hiệu cho Triều Vân ở cửa đi xa một chút, lúc này mới đi tới bàn, nhìn Trần Kính Tông nói: “Chàng ăn từ từ được không, tốt nhất đừng phát ra tiếng.”
Trần Kính Tông nghiêng đầu liếc nhìn nàng, không ngẩng đầu lên: “Ta đói bụng.”
Hoa Dương: “Đói bụng cũng có thể ăn từ từ, chút nữa đâu cần làm gì.”
Trần Kính Tông thích mềm chứ không chịu cứng, người khác muốn kiểm soát hắn loại việc vặt thế này, hắn càng không nghe theo.
Vì thế, hắn làm như không nghe thấy, muốn ăn kiểu nào thì tiếp tục ăn như thế.
Hoa Dương tức giận nghiến răng.
Nếu là trước kia, nàng chắc chắn sẽ rời đi, trốn thật xa, cho đến khi không nghe thấy âm thanh đó.
Nhưng nàng đã quyết định phải đối xử với hắn tốt hơn.
Hoa Dương sẵn sàng cho hắn một cơ hội khác, nói thẳng: “Chàng ăn kiểu này, ta nghe đau đầu lắm, ta càng đau đầu thì càng làm phiền chàng, về sau làm sao sống vui vẻ được?”
Trần Kính Tông kinh ngạc ngẩng đầu, nuốt mì xuống, nhìn Hoa Dương hỏi: “Nàng muốn sống vui vẻ với ta?”
Ánh mắt hắn thẳng thắn và sắc bén, phảng phất có thể nhìn thấu đáy lòng người khác, kèm theo vài phần “Đừng hòng lừa gạt hắn”, Hoa Dương vô thức nâng cằm lên, ừ một cách kiêu ngạo.
Trần Kính Tông không rõ nàng đang nghĩ gì, thử nói: “Ta ăn nhỏ nhẹ, sau này nàng sẽ để ta ngủ trên giường phải không?”
Thay vì so đo những tâm tư nhỏ nhặt loanh quanh lòng vòng, hắn càng quan tâm đến lợi ích thực tế mà hắn có thể nhận được, bằng không nàng nói ba hoa chích choè cũng vô dụng.
Hoa Dương nhìn hắn nói: “Được, nhưng có một điều kiện.”
Trần Kính Tông hừ nặng nề, thật buồn cười, bọn họ là phu thê, hắn muốn ngủ trên giường là chuyện đương nhiên, nàng còn đòi điều kiện!
Hoa Dương không để ý đến sự trào phúng của hắn, trực tiếp đưa ra yêu cầu: “Vào mùa hè, trước khi đi ngủ chàng cần tắm mỗi ngày, ít nhất phải lau mình, mùa xuân và mùa thu có thể hai ngày một lần, mùa đông có thể ba ngày một lần. Đương nhiên, nếu ra mồ hôi quá nhiều, vậy cần tẩy rửa hàng ngày. Còn nữa, cho dù có tắm hay không, phải rửa chân sạch sẽ, cũng súc miệng sạch sẽ luôn, không được để lại mùi rượu.”
Trần Kính Tông không hé răng.
Nhìn bộ dạng nước đổ đầu vịt, ngực Hoa Dương lại bắt đầu phập phồng.
Trần Kính Tông nhìn thoáng qua chỗ đó, cụp mắt nói: “Nếu chỉ lên giường ngủ, nàng nhiều quy tắc như vậy ta thấy phiền quá.”
Hoa Dương: “Có ý gì?”
Trần Kính Tông lấy đũa đảo mì trong tô, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng nàng nói: “Ý là, nếu nàng vui vẻ cho ta làm mỗi đêm, vậy nàng nói gì ta cũng nghe theo.”
Hoa Dương:……
Ban ngày ban mặt mà hắn có thể nói những lời vô sỉ dâm / uế như vậy!
“Chàng nằm mơ đi!”
Xoay người lại, Hoa Dương thật sự muốn nhổ vào mặt hắn, nhưng sự giáo dục từ nhỏ đến lớn khiến nàng phải kìm lại.
Trần Kính Tông nhìn bóng dáng quá tức giận của nàng, cười nói: “Vậy ta nhường một bước, không cần mỗi đêm, chỉ cần công chúa chịu phối hợp mỗi khi ta muốn, ta sẽ đồng ý những điều kiện đó.”
Hoa Dương tiếp tục đi về phía trước.
Giọng Trần Kính Tông lạnh lùng: “Phu thê phu thê, một tháng mới được một hai lần, thậm chí không có, ta còn phải nhìn sắc mặt của nàng mới được, vậy cũng gọi là cuộc sống vui vẻ hay sao?”
Hoa Dương dừng lại, châm chọc: “Có nhân trước mới có quả sau, chàng làm một đống chuyện ta không thích, ta mới lộ sắc mặt cho chàng.”
Trần Kính Tông: “Cũng như nhau thôi, nàng chọc ta trước, ta mới không muốn cho nàng được như ý.”
Hoa Dương bật cười vì tức giận, xoay người trừng hắn: “Ta chọc chàng chỗ nào?”
Trần Kính Tông: “Ngày đầu tiên nàng gả vào, nhìn ta giống như soi mói một món hàng, căn bản không coi ta là trượng phu.”
Hắn không mù, ngày kính trà, nàng nhìn đại ca và tam ca đầy ngưỡng mộ, sau đó nhìn qua hắn, lộ ra vẻ thất vọng.
Nếu muốn gả cho văn nhân, vì sao nàng đồng ý lúc Hoàng Thượng tứ hôn?
Người nhà quen với tính tình công chúa của nàng, hắn có tính khí của hắn, lười cúi đầu khom lưng để hầu hạ.
****************************************
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT