Trần Kính Tông đi thẳng tới trước mặt Hoa Dương.

Chiều cao chênh lệch khiến mặt Hoa Dương đối diện với lồng ngực ấm áp của hắn.

Mặc dù thân thể tuấn tú cường tráng này thuộc về trượng phu của nàng, Hoa Dương vẫn không thể công khai quan sát, tựa như thị vệ trong phủ cô mẫu, cần phải treo một lớp vải voan mỏng để che mới được.

Nàng nhìn chỗ khác, một tay còn nắm chặt chiếc chăn mỏng quấn quanh người.

Chăn màu trắng, thêu hoa mẫu đơn tinh xảo, bị nàng tùy ý quấn cũng thành tiên nữ giáng trần thanh cao và thoát tục.

Nhưng gương mặt nàng còn đỏ ửng, một sợi tóc mai bị mồ hôi làm ướt nhẹp, hơi cong lên, dính vào gò má.

Trần Kính Tông nghĩ, đây là thời điểm nàng dịu dàng và đáng yêu nhất, giống một cô nương bình thường, mà không phải là công chúa vênh váo tự đắc.

“Sao chạy xuống đây? Không sợ lạnh à.”

Nhìn thoáng qua đôi chân nhỏ trắng như ngọc của nàng, Trần Kính Tông đột nhiên cúi người, ôm ngang nàng vào lòng.

Phu thê ở chung, Trần Kính Tông luôn nhìn sắc mặt của nàng để hành động. Nếu nàng không thích mình, Trần Kính Tông sẽ không có cử chỉ thân mật, nếu nàng hơi hoà nhã một chút, Trần Kính Tông dám đè nàng lên giường. Tóm lại hắn sẽ không ép buộc nàng cùng phòng, nhưng khi có thể lợi dụng, Trần Kính Tông không thể kìm lại được.

Hắn là phàm nhân, không phải là nhà sư.

Tối hôm qua trước khi đi ngủ, nàng vốn tức giận vì đụng phải một con rắn nhỏ, Trần Kính Tông tự giác ngủ dưới đất.

Ban đêm nàng chủ động nhào vào lòng, sờ mặt hắn, ngoan ngoãn phối hợp, Trần Kính Tông thoải mái cả thể xác lẫn tinh thần, làm sao nỡ để người bên gối cảm lạnh.

Hoa Dương rối bời trong lòng, phát hiện Trần Kính Tông muốn ôm nàng trở lại giường, nàng nhẹ nhàng tránh ra, một tay chống ngực hắn, tay kia chỉ ra ngoài cửa sổ: “Trời đã sáng.”

Trần Kính Tông quay đầu sang một bên, gương mặt tuấn mỹ hoàn toàn bị ánh nắng chiếu sáng.

Hiểu lầm ý nàng, Trần Kính Tông cười nhẹ: “Ta chỉ ôm nàng trở về, không phải muốn thêm.”

Hoa Dương cố gắng không bị hắn làm cho phân tâm, nhìn hắn thăm dò: “Chàng không sợ à?”

Trần Kính Tông: “Sợ cái gì?”

Hoa Dương đang muốn vạch trần thân phận “hồn ma” của hắn, trong viện đột nhiên vang lên tiếng “hắt xì”, Hoa Dương nhìn xung quanh, thấy tiểu nha hoàn Trân Nhi đang lo lắng che miệng đứng ở ngoài nhà bếp, đại nha hoàn Triều Nguyệt quay lưng về phía nàng, tựa như đang dạy dỗ Trân Nhi.

Nhân dịp bọn họ chưa chú ý bên này, Hoa Dương nhanh chóng giơ chân phải lên, mũi chân chống cửa sổ đóng lại, tránh bại lộ cảnh tượng không đứng đắn giữa mình và Trần Kính Tông.

Bắp chân thon dài trắng nõn lóe lên trước mắt, ánh mắt Trần Kính Tông tối sầm lại.

Đáng tiếc thật sự không thể làm thêm.

Đặt nàng vào trong giường Bạt Bộ, chú ý tới động tác nhỏ nhanh chóng rụt chân vào trong chăn của nàng, tựa như không muốn để hắn nhìn thấy, Trần Kính Tông cười hỏi: “Muốn ta hầu hạ nàng thay quần áo, hay là kêu bọn nha hoàn vào?”

Hoa Dương yên lặng nhìn hắn: “Nếu bọn nha hoàn vào, chàng sẽ đi hay sao?”

Vẻ mặt Trần Kính Tông kỳ quái: “Nàng muốn ta ở lại?”

Trước đây hắn đều đi ra ngoài, bởi vì không muốn nhìn gương mặt lạnh lùng của nàng.

Hoa Dương định gật đầu, đột nhiên nhớ tới quần áo bẩn bị hắn vứt trên mặt đất.

“Ở lại, nhưng đừng để bọn nha hoàn nhìn thấy, còn nữa, cất xiêm y của chàng đi.”

Nàng to gan, nhưng bọn nha hoàn nhất định sợ ma.

Trần Kính Tông tưởng rằng nàng xấu hổ khi để bọn nha hoàn đoán được sự gần gũi tối hôm qua, đồng ý mà không cần suy nghĩ.

Đợi không thấy dấu vết của hắn nữa, Hoa Dương mới mặc trung y rải rác ở mép giường, giả vờ mới vừa tỉnh dậy, lắc chiếc chuông vàng luôn được đặt bên cạnh gối.

Triều Vân, người phụ trách gác đêm, đi vào, vén màn lụa.

Hoa Dương phát hiện nàng mặc rất giản dị, áo xanh váy xanh, trên đầu chỉ cài cây trâm gỗ.

Hoa Dương cực kỳ yêu cái đẹp, không cho phép mình mắc lỗi trong trang phục và cách trang điểm, cũng yêu cầu cao đối với nha hoàn bên cạnh, như Triều Vân và Triều Nguyệt, thông thường ăn mặc không khác gì những tiểu thư khuê các.

Nàng yên lặng nhìn Triều Vân, trong trí nhớ, dường như Triều Vân cũng từng có lúc ăn mặc như vậy, là……

“Công chúa, sao không thấy phò mã?”

Triều Vân liếc nhìn về phía phòng tắm, thận trọng hỏi.

Phò mã là người thô thiển, công chúa lại là người ý tứ trong mọi việc, luôn ghét bỏ phò mã dùng phòng tắm trước nàng.

Hoa Dương nhìn nàng đầy kinh ngạc: “Phò mã?”

Triều Vân hạ giọng: “Vâng, ta luôn ở bên ngoài, không nhìn thấy phò mã đi ra ngoài.”

Hoa Dương chỉ cảm thấy trong đầu “ầm” một tiếng, đủ loại nghi ngờ rốt cuộc có đáp án ngay tại lúc này.

Thân thể ấm áp của Trần Kính Tông, căn phòng đơn sơ quen thuộc, đại nha hoàn ăn mặc mộc mạc……

Hóa ra không phải hồn ma của Trần Kính Tông lên dương thế gặp nàng, mà nàng trở về mấy năm trước!

Triều Vân tưởng công chúa bị chuyện “phò mã cướp phòng tắm” làm cho kinh ngạc, suy nghĩ, cố ý hét với phòng tắm: “Phò mã mau ra đây, công chúa có chuyện muốn hỏi ngài!”

Không nghi ngờ là có hắn, trước khi đi ra ngoài, Trần Kính Tông bỏ trung y có dính “chứng cứ” vào thùng nước trong phòng tắm, vò qua loa vài lần rồi vắt khô.

Khi hắn rốt cuộc đi ra, chủ tớ Hoa Dương đều quay qua nhìn.

Trần Kính Tông vẫn cởi trần, cầm một áo trung y vặn thành dây thừng.

Hai chủ tớ đồng thời cụp mắt.

Trần Kính Tông nhìn Hoa Dương vài lần, đi tới tủ quần áo lấy một áo trung y, nhanh chóng mặc vào.

“Kêu ta có chuyện gì?”

Đi đến bên ngoài giường Bạt Bộ, Trần Kính Tông nghi ngờ hỏi, rõ ràng một khắc trước nàng còn dặn mình phải nấp kỹ.

Triều Vân lén nháy mắt với chủ tử.

Hoa Dương dừng một chút mới nói: “Ta muốn tắm gội, chàng ra ngoài trước đi.”

Trần Kính Tông:……

Sao có cảm giác nàng rời giường là trở mặt ngay lập tức?

Nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn rời đi.

Phu thê bọn họ ở tại Tứ Nghi Đường.

Tuy rằng chỉ là tiến viện, nhưng là viện lớn nhất trong toàn bộ nhà từ đường họ Trần, được đặc biệt xây cho nàng.

Viện của đại ca và tam ca lần lượt ở phía trước họ, cũng là tiến viện có đông và tây sương phòng, nhưng không có nhĩ phòng và phòng bếp nhỏ. Mỗi ngày ăn cơm và dùng nước đều phải phái nha hoàn qua bên nhà chính để lấy. Cái gọi là nhà chính, cũng chỉ là một tòa nhà tam tiến nhỏ mà thôi, không thể so sánh với tòa nhà lớn của Trần gia được vua ban cho ở kinh thành.

Sương phòng của huynh tẩu đều bị bọn nhỏ chiếm, bên bọn họ, tây sương phòng được công chúa đổi thành thư phòng, nhà kho, đông sương phòng……

Trần Kính Tông giật khóe miệng.

Nàng ghét bỏ hắn, mới vừa dọn vào nhà cũ, nàng đã nói —— nếu phu thê bọn họ phải chịu tang, để tránh bị nghi ngờ, hắn nên ở trong sương phòng.

Vì vậy, đêm đầu tiên Trần Kính Tông ngủ một mình trong sương phòng.

Ngày hôm sau nàng phát hiện một con giun lớn đen bóng, sợ tới mức tái nhợt cả mặt, bởi vì Triều Vân và Triều Nguyệt cũng sợ, nàng mới gọi hắn trở về.

Tuy nhiên chỉ giới hạn vào ban đêm, ban ngày, phu thê trên cơ bản là ở phòng riêng, xiêm y và đồ đạc của hắn phần lớn đặt ở trong đông sương phòng.

Không sai nha hoàn mà nàng mang theo , Trần Kính Tông tự mình đến phòng nước để lấy một xô nước.

Sau khi súc miệng và rửa mặt, Trần Kính Tông ngồi xổm dưới đất, dùng đậu tắm giặt sạch trung y lần nữa, hoàn toàn xóa bỏ mùi vị của con cháu.

Lúc hắn đi ra ngoài phơi xiêm y, phát hiện Trân Nhi và Châu Nhi đang vất vả mang nước ấm lên thượng phòng.

Viện nhỏ, nàng không thích người hầu của Trần gia tới chỗ của nàng, vì vậy ở Tứ Nghi Đường chỉ có bốn nha hoàn là Triều Vân, Triều Nguyệt, Trân Nhi và Châu Nhi.

Thật ra cũng đủ dùng, nhưng bốn nha hoàn phải làm nhiều việc nặng hơn so với lúc ở kinh thành.

Phơi xiêm y xong, Trần Kính Tông xoay người, thấy khói bốc ra từ ống khói của phòng bếp nhỏ.

Trần Kính Tông lại nghĩ tới tối hôm qua.

Chẳng trách nàng oán giận, từ kinh thành tới đây, một đại nam nhân như hắn còn bị giày vò, công chúa nũng nịu ăn không ngon ngủ không yên, đã gầy đi.

Thật vất vả mới tới nơi, bởi vì đang chịu tang nên không thể ăn mặn, mỗi ngày phải ăn cháo, tâm trạng không tốt, khi nào người mới có thịt lại?

Vì nàng cũng vì chính mình, Trần Kính Tông không thể khoanh tay ngồi nhìn.

Thừa dịp sắc trời còn sớm, Trần Kính Tông vòng qua nhĩ phòng phía tây, trèo lên tường một cách thành thạo, nhảy xuống.

Thị trấn Thạch Kiều sát núi và gần sông, thật trùng hợp, nhà từ đường của họ Trần nằm ở góc phía tây bắc của thị trấn, đi nửa dặm về phía sau là một con suối nhỏ, vượt qua con suối nhỏ nửa dặm là một ngọn núi thấp nối liền.

.

Chuẩn bị xong nước ấm, Hoa Dương đi tắm trước, cố ý không cho nha hoàn theo vào hầu hạ.

Tối hôm qua Trần Kính Tông giống như một con sói cực kỳ đói khát. Do nàng ngốc, cho rằng hắn là hồn ma phải ăn chay ba năm, thật vất vả mới được lên dương thế để gặp nàng, cho nên nàng không nỡ trách móc.

Hai vòng vết đỏ trên cổ tay là do bị hắn nắm chặt tạo ra.

Trên người……

Hoa Dương không thèm nhìn.

Tắm gội xong, Hoa Dương mặc xiêm y, gọi Triều Vân vào lau tóc cho nàng.

Nàng dựa vào ghế nhắm mắt lại, khuôn mặt đỏ bừng, khí sắc có vẻ rất tốt.

Triều Vân nhớ tới tiếng động nghe được tối hôm qua, phò mã gia sức lớn, chiếc giường Bạt Bộ nặng như vậy mà cũng có thể rung chuyển ầm ĩ.

Nhưng công chúa có ý giấu giếm, nàng đương nhiên phải giả vờ không biết gì cả.

“Chúng ta ở đây bao lâu rồi?”

Hoa Dương thản nhiên hỏi.

Triều Vân tính toán rồi nói: “Đến đây hôm mùng 3, hôm nay là 25, mới qua hai mươi ngày.”

Hoa Dương đã hiểu, năm nay là năm Cảnh Thuận thứ hai mươi, nàng đi theo Trần gia tới Lăng Châu chịu tang năm đầu.

Vì sao sẽ trở về?

Hoa Dương không biết, nhưng nếu thật sự có thể sống lại lần nữa, nàng rất vui.

Cha chồng có công đối với xã tắc, không nên bị người chửi bới sau khi chết, thê tử và con cháu của ông cũng không nên rơi vào kết cục như vậy.

Bao gồm đệ đệ của nàng nữa. Rõ ràng khi còn nhỏ thông minh, hiểu chuyện và đáng yêu, tại sao khi trưởng thành lại muốn làm hôn quân? Nàng cần phải kéo đệ đệ ra khỏi sự lạc lối!

Còn có Trần Kính Tông.

Cho dù hắn tật xấu đầy rẫy, nhưng hắn là tướng quân anh hùng trung quân và yêu dân, Hoa Dương sẽ cố hết sức để bảo vệ mạng hắn.

Chải đầu xong, một đại nha hoàn khác, Triều Nguyệt, cũng đã chuẩn bị bữa sáng.

Hoa Dương nhìn trong sân: “Phò mã đâu?”

Triều Nguyệt lắc đầu, nàng bận rộn trong bếp, không chú ý bên ngoài.

Triều Vân ở bên cạnh chủ tử, cũng không biết.

Trân Nhi: “Lúc chúng ta khiêng nước, thấy hình như phò mã đi phơi quần áo, sau đó biến mất.”

Hoa Dương nhíu mày.

Cũng may nàng nhanh chóng nhớ ra, kiếp trước trong thời gian chịu tang, Trần Kính Tông không thành thật lắm, thường xuyên lén trèo tường đi ra ngoài săn thú, có mấy lần còn cố ý mang gà nướng và cá nướng trở về cho nàng. Hoa Dương thèm trong lòng, nhưng ngoài mặt không muốn bị hắn chê cười, thà rằng không ăn, duy trì sự uy nghiêm của công chúa, nhân tiện châm chọc hắn bất hiếu bất kính đối với tổ mẫu ruột.

Trần Kính Tông không để bụng, vừa ngồi trước mặt nàng ăn thịt, vừa chế nhạo: “Tổ mẫu thương ta, khi còn nhỏ thích nhìn ta ăn nhất, ta ăn càng nhiều thì bà càng vui. Nếu tổ mẫu ở trên trời có linh thiêng, để bà thấy ta đói bụng vì chịu tang, tổ mẫu sẽ là người đầu tiên đau lòng cho ta.”

Hoa Dương không muốn nghe hắn lý luận quanh co, đuổi hắn ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại mùi thịt nướng không hết được.

“Công chúa ăn trước đi, chờ nữa thì mì sẽ nhão.”

Triều Nguyệt, người phụ trách bếp núc, nhẹ giọng khuyên nhủ.

Hoa Dương gật đầu, cầm đũa, nhìn tô mì trên bàn.

Sáng nay Triều Nguyệt nấu mì trứng với rau, rau được bên nhà chính đưa qua, hái trong vườn rau của Trần gia lúc sáng sớm, rất tươi.

Sợi mì mịn và bóng, trông ngon mắt.

Tay nghề nấu ăn của Triều Nguyệt không tầm thường, nhưng kiếp trước tâm trạng Hoa Dương không tốt bởi vì sự kham khổ trong lúc chịu tang, không muốn ăn uống gì. Khi về kinh khuôn mặt tiều tụy, thân thể gầy gò, khiến mẫu hậu rơi lệ, đệ đệ cũng rất tức giận, nhận định là Trần gia đã khắt khe với nàng……

Hoa Dương đột nhiên giật mình, chẳng lẽ đệ đệ oán hận Trần gia một phần là do nàng hay sao?

Không nên như thế, nàng chưa bao giờ phàn nàn điều gì với đệ đệ, mỗi khi đệ đệ hỏi về mọi người ở Trần gia, nàng đều khen, giấu toàn bộ bất mãn trong lòng.

Thôi, không thể sửa lại kiếp trước, lần này, nàng muốn tránh cho bất cứ chuyện gì có thể khiến đệ đệ oán hận Trần gia.

Với công lao của Trần gia ở phía trước, sự cố gắng của nàng ở phía sau, nàng không tin, đệ đệ vẫn có thể là một hôn quân bẩm sinh à?

Tâm tình thay đổi, Hoa Dương cảm thấy tô mì chay này rất ngon, ngoài ăn hết mì, còn uống nửa chén canh.

Triều Nguyệt ở bên cạnh nhìn, vui mừng muốn khóc, ba tháng nay công chúa ăn uống không vô, nàng suy nghĩ biện pháp nấu đồ ăn ngon cả ngày đêm, lo lắng muốn trọc đầu!

Triều Vân cũng đỏ mắt, nhà cũ của Trần gia đơn sơ, công chúa ở không vui, ăn không ngon miệng, hai năm tiếp phải sống làm sao?

May mắn thay, may mắn thay!

****************************************

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play