Lăng Châu, thị trấn Thạch Kiều, nhà từ đường họ Trần.

Đêm lạnh như nước, Trần Kính Tông đột nhiên mở mắt.

Trong sự yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng kim rơi trên giường Bạt Bộ, quả nhiên có tiếng khóc nức nở yếu ớt từ trên giường truyền đến.

Trần Kính Tông bực bội nhíu mày.

Hắn thừa nhận, một vị công chúa lá ngọc cành vàng đi theo bọn họ về quê cách xa ngàn dặm để túc trực bên linh cữu là uất ức, thậm chí ngay cả một người lỗ mãng như hắn cũng khiến nàng uất ức, nhưng từ ngày rời khỏi kinh thành, nàng đã bắt đầu lộ ra sắc mặt, đến nay đã hơn hai tháng, giày vò lâu như vậy, có bực bội cũng nên chấp nhận, tại sao uất ức đến nỗi hơn nửa đêm còn thầm khóc?

Trần Kính Tông không hiểu được.

Lúc trước Hoàng Thượng tứ hôn, Trần gia không giấu giếm nàng điều gì, nàng cũng tận mắt nhìn thấy hắn.

Lần này về nhà túc trực bên linh cữu, lão nhân đề nghị nàng ở lại kinh thành, không biết nàng nghĩ như thế nào, chủ động xin đi theo.

Muốn tới, nhưng lại uất ức……

Trần Kính Tông ngồi dậy.

Nàng là công chúa, từ trên xuống dưới Trần gia đều cung phụng nàng. Trước khi trở về, mẫu thân cố ý viết thư cho nhị thẩm, chuẩn bị một chiếc giường Bạt Bộ xa hoa quý báu trước.

Bên trong giường Bạt Bộ là một chiếc giường rộng rãi đủ cho bốn người lớn nằm thoải mái.

Bên ngoài giường bằng phẳng khá rộng, một đầu đặt bàn trang điểm nhỏ của nàng, một đầu để hai cái rương gỗ nam vàng đặt cạnh nhau, đựng vàng bạc châu báu mà nàng mang lại đây.

Theo lý thuyết, hắn là phò mã, có thể cùng nàng hưởng thụ chiếc giường này.

Nhưng nàng không thích hắn, trở về đã hai mươi ngày, nhưng hơn phân nửa thời gian Trần Kính Tông đều ngủ trên mặt đất.

Cũng may sắp vào hè, thân thể hắn cường tráng, không sợ lạnh.

“Tại sao khóc?”

Trong phòng tối đen như mực, Trần Kính Tông không thấy rõ mặt nàng, chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ.

Nàng không đáp lại, không biết là làm lơ hắn, hay là cố ý khóc cho hắn nghe.

Tiếng khóc mỏng manh yếu ớt, lần lượt đập vào tim hắn.

Giống như nước gợn nhẹ từng vòng trên mặt hồ vào ngày lặng gió, rửa sạch rễ cây cổ thụ lộ ra ngoài bên cạnh bờ.

Ma xui quỷ khiến, Trần Kính Tông nhớ tới bộ dáng hoa lê gặp mưa của nàng khi họ thân mật trước đây.

Tính tình của nàng thật sự không đáng yêu chút nào, nhưng lúc đó khiến hắn yêu đến phát điên.

Thở dài, Trần Kính Tông đi ra khỏi giường Bạt Bộ, tìm chỗ đặt mồi lửa, thắp một ngọn đèn.

Ánh đèn chập chờn, mờ ảo vàng vọt, không thể xua tan bóng tối bên cửa sổ.

Bên kệ rửa mặt có chuẩn bị sẵn một chậu nước, Trần Kính Tông vốn định trực tiếp dùng nước lạnh để làm ướt khăn, nhưng nhớ tới sự yếu đuối của nàng, hắn xách ấm đồng giữ ấm lên, đổ nửa nước ấm vào nước lạnh.

Chuẩn bị xong, một tay Trần Kính Tông cầm đèn, tay kia cầm chiếc khăn đã vắt ráo nước, vào giường Bạt Bộ lần nữa.

Giường Bạt Bộ tựa như một căn nhà nhỏ, trói buộc ánh đèn dịu nhẹ trong đó.

Trần Kính Tông đặt đèn xuống, xoay người nhìn trên giường.

Hắn cho rằng mình sẽ nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập ai oán, không ngờ lại phát hiện nàng còn ngủ. Tiếng khóc đã hết, trên gương mặt trắng nõn thanh tú vẫn còn một giọt nước mắt chưa lăn xuống.

Vậy, nàng vừa có một giấc mơ khiến nàng đau lòng?

Đứng yên lặng một lát, xác định nàng đã ngủ say lại, Trần Kính Tông nhìn chiếc khăn trên tay, không muốn bận rộn một cách lãng phí, hắn lặng lẽ ngồi vào mép giường, cúi người lau nước mắt cho nàng.

Không ai rõ ràng hơn hắn, làn da giống tiên nữ của nàng mềm mại biết dường nào, Trần Kính Tông nhẹ tay theo bản năng.

Hoa Dương cảm giác được, có người đang chạm vào mình, nhưng đầu óc đang mơ màng, toàn thân vô lực.

Nàng biết mình bị bệnh.

Người của Trần gia bị áp giải rời khỏi kinh thành, ngày hôm sau, nàng bị bệnh.

Ngự y nói nàng bị cảm lạnh vì đã ra ngoài trời tuyết, Hoa Dương lại cảm thấy, nàng bị tâm bệnh.

Nàng muốn cứu Trần gia, ngay lúc nàng nghe nói đệ đệ muốn kiểm kê và tịch thu tài sản của Trần gia, Hoa Dương đã đi qua cung.

Kết quả thế nào?

Đệ đệ vừa mới mọc cứng cánh đã lạnh lùng nói rằng đây là quốc sự, bảo nàng đừng xen vào.

Hoa Dương đi cầu xin mẫu hậu, mẫu hậu cũng giống nàng, đều đụng phải đinh ở chỗ đệ đệ.

Hai người ruột thịt cầu xin cũng không được, những đại thần cố ý giúp Trần gia càng bị đệ đệ trực tiếp trách phạt.

Xương cốt của cha mẹ chồng và đại ca chưa lạnh, các tẩu tử và các cháu thân thể gầy yếu, làm sao chịu được sự gian khổ áp giải suốt chặng đường?

Nghĩ đến đây, khóe mắt Hoa Dương lại rơi nước mắt.

Xét về phương diện tình cảm, Hoa Dương và bọn họ không sâu đậm bao nhiêu, nàng chỉ cảm thấy bọn họ vô tội, không đành lòng.

Trần Kính Tông nhìn lông mi dày ướt đẫm của nàng, quên cử động.

Thật ra ngoại trừ lần đó, hắn chưa bao giờ thấy nàng khóc.

Bất kể nàng bị uất ức gì ở Trần gia, nàng luôn thể hiện sự kiêu căng ghét bỏ đối với hắn, tựa như nhìn hắn nhiều một chút sẽ làm bẩn mắt nàng.

Khóc, nhiều ít là một cách thể hiện sự yếu đuối. Kiêu ngạo như nàng, chỉ biết bắt lỗi người khác và châm chọc mỉa mai, sao có thể cho người khác thấy sự yếu đuối của mình?

Nhìn thấy nước mắt không ngừng chảy xuống, không cách nào lau được, Trần Kính Tông thử gọi: “Công chúa?”

Gọi ba lần, mỹ nhân đang ngủ mơ rốt cuộc tỉnh lại, hai mắt đẫm lệ mơ màng nhìn hắn.

Trái tim cứng rắn của Trần Kính Tông mềm đi vài phần, thấp giọng hỏi: “Mơ thấy gì?”

Hoa Dương ngơ ngác nhìn người trước mặt.

Cho dù đã sinh ly tử biệt ba năm, nàng đương nhiên vẫn nhận ra trượng phu của mình.

Hắn mặc trung y màu trắng, chẳng lẽ người đã chết đều mặc như vậy ở dưới âm phủ?

Khi còn sống, hắn luôn xụ mặt giống như mọi người đều thiếu nợ hắn, lúc này trông ôn hòa hơn nhiều.

Dù sao cũng là người đã chết một lần, cho nên lệ khí sẽ tan đi.

Phu thê bọn họ từng ghét nhau như chó với mèo, nhưng bây giờ, Hoa Dương tìm thấy cảm giác xứng đáng để dựa vào hắn.

Nàng từng dựa dẫm vào phụ hoàng, phụ hoàng lại vội vàng vui thú với các phi tần ở hậu cung.

Nàng từng dựa dẫm vào mẫu hậu, mẫu hậu lại càng quan tâm đến việc đệ đệ có ngồi vững trong Đông Cung và long ỷ hay không, nhọc lòng phí công về điều đó.

Từ giây phút nàng xuất giá, là một phụ nhân đã có gia đình, có vẻ nên trưởng thành, làm nũng với mẫu hậu sẽ trở thành không hiểu chuyện.

Hoa Dương không thích như vậy chút nào, nàng muốn tiếp tục làm tiểu công chúa vô tư, được phụ hoàng và mẫu hậu cưng chiều yêu thương.

Nếu Trần Kính Tông còn sống, Hoa Dương sẽ không để lộ mặt này cho hắn thấy, nhưng hắn đã chết, không chừng trời sáng sẽ rời đi, nàng còn để ý làm gì?

Nàng nhào vào lòng Trần Kính Tông, mặt áp vào ngực hắn, hai tay ôm chặt eo hắn.

Toàn thân Trần Kính Tông cứng đờ.

Chưa từng có một nữ nhân nào ôm hắn như vậy, sau nửa năm thành thân, ngoài việc lộ sắc mặt, điều nàng làm nhiều nhất là đẩy hắn ra.

Những giọt nước mắt nóng hổi thấm ướt trung y hơi mỏng, cả lồng ngực đều lành lạnh.

Trần Kính Tông tạm thời đè tia quái dị xuống, vừa ôm nàng, vừa nhẹ nhàng xoa đầu nàng: “Rốt cuộc mơ thấy gì?”

Hoa Dương thất thần trả lời: “Ta không có nằm mơ.”

Trần Kính Tông: “Vậy vì sao nàng khóc?”

Hoa Dương giật mình, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn hắn hỏi: “Chàng không biết?”

Trần Kính Tông lộ vẻ mờ mịt: “Biết cái gì?”

Hoa Dương nhìn đôi mắt nghi ngờ nhưng bình tĩnh của hắn, trong lòng đau xót.

Tuy rằng hắn luôn đối đầu với cha chồng, hai cha con như nước với lửa, đối với những người thân khác cũng lãnh đạm, nhưng dù sao cũng là ruột thịt, nếu thật sự để hắn biết sự thay đổi lớn ở Trần gia, hắn sẽ đau buồn và phẫn nộ cỡ nào?

Làm hồn ma sống yên ổn bao nhiêu năm qua, cớ gì lại để hắn chịu sự đau khổ một cách vô ích.

Hoa Dương lắc đầu, ôm chặt hắn lần nữa, nói sang chuyện khác: “Sao chàng tới đây?”

Bởi vì nhìn thấy người không có khả năng gặp được, Hoa Dương cho rằng mình còn đang ở trong giấc mơ.

Đây là lần đầu tiên Trần Kính Tông xuất hiện trong giấc mơ của nàng sau khi chết.

Trần Kính Tông bối rối, đang định hỏi rõ ràng, nàng đột nhiên giơ tay, khẽ run rẩy vuốt ve mặt hắn.

Trần Kính Tông hít một hơi nặng nề.

Trong mắt hắn, mái tóc đen của Hoa Dương lộn xộn, nước mắt như cánh mẫu đơn trắng treo trên mặt, đôi mắt ngân ngấn nước, do dự không nói.

Trần Kính Tông hoảng hốt nhìn thấy một tia tình ý, quý hiếm như một giọt cam lộ mà Quan Âm nương nương nghiêng bình Ngọc Tịnh một lúc lâu mới bố thí ra.

Trong lòng đột nhiên nổi lên một ngọn lửa.
Lý trí nói cho hắn không nên có suy nghĩ này, nhưng hắn chỉ là một nam nhân trẻ tuổi mới thành thân ba tháng đã phải chịu tang, nhiệt huyết tràn đầy.

Cơ thể ăn chay lâu như vậy nên có phản ứng.

Cánh tay vòng qua eo nàng kéo sát mình, Trần Kính Tông cúi đầu.

Hắn mới chạm vào, thân mình Hoa Dương đã mềm nhũn.

Có một số việc, đã trải qua một lần sẽ muốn làm lại, huống chi nàng đã ở góa ba năm.

Rất nhiều đêm dài, Hoa Dương nằm một mình đắm chìm trong ký ức về Trần Kính Tông.

Hiện giờ phu thê đoàn tụ, Hoa Dương ước gì có thể giữ hắn lâu dài.

Nàng tựa một dây leo mảnh khảnh, cố hết sức quấn quanh hắn, cho dù hắn rong ruổi sa trường như thế nào đều không gục ngã.

Nàng đã quên hết thảy, cho đến khi Trần Kính Tông đột nhiên che miệng nàng.

Hoa Dương khó hiểu nhìn qua.

Trần Kính Tông thở hồng hộc, mồ hôi lăn dài trên khuôn mặt anh tuấn sắc bén của hắn, đôi mắt đen nặng nề, bên trong có ngọn lửa bùng cháy hừng hực.

“Đừng lên tiếng, truyền ra ngoài lão nhân sẽ mắng ta.”

Trong lúc chịu tang, cấm gả cưới, cấm ăn mặn, cấm uống rượu, cấm phu thê cùng phòng.

Có một số việc hắn dám làm dám chịu, loại chuyện này nên chỉ có phu thê biết thì tốt hơn.

Hoa Dương ngơ ngác nhìn hắn.

Lão nhân?

Trần Kính Tông chỉ kêu cha chồng là lão nhân.

Nhưng phu thê bọn họ gặp nhau trong mơ, vì sao Trần Kính Tông kiêng kị cha chồng?

Nghi ngờ vừa nảy sinh, ngay sau đó đã bị Trần Kính Tông tàn nhẫn đập nát.

Ánh đèn từ bên ngoài chiếu vào, soi bóng hai người lên tấm ván giường bên trong.

Hoa Dương đang nằm, bóng dáng cũng không rõ ràng, nhưng Trần Kính Tông trông giống như một con báo đốm chạy gấp không ngừng.

Hoa Dương xấu hổ nhắm mắt lại.

Nhưng nàng mau chóng mở mắt ra, nhìn chằm chằm bóng dáng thuộc về Trần Kính Tông một cách khó tin.

Ma cũng có bóng à?

Thân thể của ma cũng có thể nóng như lửa?

Còn nữa, trong mơ mà sao có thể thật như vậy?

Nghi ngờ càng lúc càng nhiều, Hoa Dương nhìn nam nhân trên đầu mình lần nữa.

Bốn mắt nhìn nhau, Trần Kính Tông buông tay ra, khuôn mặt tuấn tú nhanh chóng tới gần, thô lỗ chặn môi nàng, trâu nhai mẫu đơn như mọi khi.

Hoa Dương không thích kiểu hôn này, nhưng sức hắn mạnh như trâu, Hoa Dương đẩy không ra, bất đắc dĩ tiếp tục quan sát xung quanh.

Màn giường màu trắng, không phải giường trong phủ công chúa của nàng.

Trung y bị Trần Kính Tông ném sang một bên cũng là màu trắng, không phải là bộ nàng mặc tối hôm qua.

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

Hoa Dương hỗn loạn trong lòng nhưng không có thời gian suy nghĩ kỹ, mãi cho đến khi sắc trời ngoài cửa sổ sáng lên, Trần Kính Tông mới dừng lại.

Hắn cuộn trung y thành một cục rồi ném ra ngoài, xoay người ôm Hoa Dương, còn chưa thỏa mãn hôn lên cổ nàng.

Hoa Dương cứng đờ một lúc lâu, đột nhiên chộp cánh tay hắn, cắm móng tay thật sâu.

Trần Kính Tông hít một hơi dài, đang định chất vấn nàng vì sao làm tổn thương người khác, ngay lập tức nhớ lại chuyện tốt mà mình đã làm, khẽ cười, ôm nàng xin lỗi: “Chỉ lần này, không có lần sau.”

Hoa Dương càng thêm cứng đờ, lại tự véo mình, rất đau.

Hai người đều đau, chẳng lẽ là mơ?

Trần Kính Tông vẫn còn an ủi nàng: “Nàng yên tâm, ta ra bên ngoài, đảm bảo sẽ không mang thai.”

Hoa Dương:……

Nàng đẩy nam nhân nhớp nháp ra, vớ lấy chăn mỏng quấn quanh người, để chân trần xuống giường.

Rời giường Bạt Bộ, Hoa Dương phát hiện đây là một căn phòng trang trí rất đơn sơ, có chút quen thuộc.

Đi tới cửa sổ, Hoa Dương nhẹ nhàng đẩy ra một cánh cửa sổ.

Một khoảng sân nho nhỏ hiện lên trước mắt, bồn hoa dưới cửa sổ có một loạt mẫu đơn đang chớm nở.

“Sao không ngủ thêm một lát?”

Phía sau vang lên giọng nói khàn khàn của Trần Kính Tông, Hoa Dương chậm rãi quay đầu lại.

Tia nắng ban mai đầu tiên lướt qua người nàng, rơi vào người Trần Kính Tông.

Hắn chỉ mặc một cái quần, để lộ bộ ngực rắn chắc cường tráng, bờ vai rộng lớn, eo bụng thon chắc.

Vừa mới ăn một bữa no nê, vẻ mặt hắn thoả mãn, đứng trong vầng sáng, không biết xấu hổ.

Hoa Dương nhìn hắn từ đầu đến chân, từ chân đến đầu ba lần, không nhìn ra một chút dáng vẻ của ma quỷ nào.

Tác giả có lời muốn nói:

Trần Tứ: Nếu ma có bản lĩnh này, nàng sẽ không khó ngủ mỗi đêm.

****************************************

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play