Nương theo tiếng ve kêu không ngừng bên ngoài, trong không khí hiện ra luồng hơi nóng uốn lượn rõ ràng, mấy hôm nay nhiệt độ tăng cao, Thẩm Đình chỉ ngồi trong phòng nhìn ra ngoài cửa sổ cũng có thể chảy ra một lớp mồ hôi mỏng, cậu từng hoài nghi bên ngoài có phải có cháy hay không, không thì tại sao lại nóng như vậy.

Bể bơi không phát huy được tác dụng bao lâu, huống hồ Thẩm Đình cũng không biết bơi, Cố Triều Ngạn lúc rảnh rỗi liền ở nhà dạy cậu, cậu ôm phao bơi vừa học vừa chơi, bơi bơi một lát liền lăn lộn thành xxoo.

Cố Triều Ngạn muốn bắt nạt cậu trong nước, lấy cơ mang phao không học bơi được, muốn cậu ôm lấy hắn học, sau khi ăn thiệt thòi mấy lần Thẩm Đình cũng không tiếp tục ăn quả lừa, thẳng thắn tuyên bố không học nữa, chỉ thừa dịp Cố Triều Ngạn không có nhà tự nhảy vào bể chơi, nhưng lại cảm thấy chỉ bơi một mình chẳng có gì thú vị.

Mấy ngày đó cậu đen đi hẳn một tông, Cố Triều Ngạn túm cậu lại thoa sữa dưỡng thể tự cấp tự túc từ tinh hoa của bản thân mấy đêm liền, đợi đến khi da trắng trở lại trời cũng nóng lên, cậu cũng không ra ngoài nữa.

Sóc trên cây đã chạy mất không thấy bóng dáng, trước đây còn có thể nghe thấy tiếng chim hót từ trên cây, hiện tại cũng không còn. Thẩm Đình đưa ra yêu cầu với Cố Triều Ngạn: mỗi ngày cậu phải được ăn một cây kem, bằng không cậu không thể bình an vượt qua mùa hè này.

Đáng tiếc yêu cầu này bị bác bỏ, còn bị Cố Triều Ngạn mắng ăn nói linh tinh không suy nghĩ, cậu chỉ có thể uống chè đậu xanh ướp lạnh, thỉnh thoảng ăn vụng một hai thìa kem, bị Cố Triều Ngạn phát hiện còn phải giờ trò chơi xấu mới được tha thứ.

Ngay cả dì Ngô cũng nói, Tiểu Thẩm là con trai mà, đàn ông con trai cũng không mảnh mai đến mức đó, trời nóng, ăn một cây kem cũng đâu có sao, cháu trai bảo bối học tiểu học của dì còn ăn nhiều kem hơn Thẩm Đình.

Cố Triều Ngạn tức cười, nói cậu mỗi ngày đều không bước ra khỏi cổng, cũng không tin ngồi trong phòng cũng có thể làm cậu nóng đến mức tan ra.

Dì Ngô nói, con trai mà, chuyện bình thường.

Thẩm Đình nghe được câu này, bắt đầu ầm ĩ hùa theo, quả nhiên công phu nhõng nhẽo của cậu là hạng nhất, đầu tiên là ca ca ơi ca ca à gọi đến lỗ tai Cố Triều Ngạn mềm nhũn xuống, hôn hôn ôm ôm không ngừng, không khác gì phi tử “họa quốc ương dân” thời xưa, nói chuyện cũng như bôi thêm một lớp đường bột ngọt ngào, trực tiếp đập vựng Cố Triều Ngạn, Cố Triều Ngạn mới gật đầu đồng ý cho cậu ăn nguyên hộp kem vị ô mai.

Nhìn cậu cầm thìa con ếch múc từng thìa kem bỏ vào miệng, tự như chuyện gì vui vẻ lắm, ăn ngon đến vậy sao? Hắn không tin, vị ngọt ngào phát ngấy đó ăn nhiều còn muốn ói.

Thẩm Đình dựa vào cạnh hắn ngồi ăn, có vẻ nhu nhược… nhưng thực ra là đã chọn chỗ, nhiệt độ cơ thể Cố Triều Ngạn luôn cao, khi ăn lạnh luôn muốn dựa vào cái gì đó ấm áp thư thích, cậu thích kề sát bên Cố Triều Ngạn.

Nhưng sự thực chứng minh lo lắng của Cố Triều Ngạn là đúng, thể chất của Thẩm Đình yếu hơn người thường một chút, sau khi làm càn ăn xong nguyên một hộp kem, vậy mà lại sốt cao ngay giữa mùa hè, dưỡng bệnh hơn nửa tháng, sụt mất mấy cân thịt, kéo theo Cố Triều Ngạn cũng gầy đi.

Hai đêm sốt cao nhất, Cố Triều Ngạn suýt chút nữa liền nhấc điện thoại mời Cố Triều Nhiên đang trong kì nghỉ dưỡng thai tới.

Cố Triều Nhiên mắng hắn qua điện thoại: “Sốt đến hơn nửa đêm mưới gọi điện thoại cho tôi, cậu gọi cho tôi có tác dụng gì? Nhóc con nhà tôi mới có hai tháng! Tôi đi được chắc? Mịa nó chẳng nhẽ đường đến bệnh viện như thế nào cậu cũng không biết sao? Nghe lời tôi, đưa Thẩm Đình đến bệnh viện được không?”

Cố Triều Ngạn lúng túng giải thích Thẩm Đình không thích bệnh viện nên mới không đi, nhưng đã mời bác sĩ tư nhân đến nhà, đã tiêm một liều, còn cho thuốc, nói là buổi tối sẽ đỡ, nhưng đến tận bây giờ người vẫn còn đang ngủ, đánh thức được một lát lại ngủ tiếp, đầu vẫn luôn nóng.

Cố Triều Ngạn cuối cùng cũng hiểu em trai cô vì sao lại gọi tới, hóa ra là quá quan tâm mới bị loạn.

Cũng hiểu được tình cảm thật sự của Cố Triều Ngạn.

Cô giải thích cho Cố Triều Ngạn nghe về khả năng tái sốt nhiều lần, căn dặn những chuyện cần lưu ý khi chăm sóc Thẩm Đình, Cố Triều Ngạn đều nhớ ký, ngữ khí không có một chút qua loa nào.

Sau khi khỏi bệnh, dưới sự uy hiếp của Cố Triều Ngạn, Thẩm Đình viết một tờ giấy cam kết.

Tôi tên Thẩm Đình, cam kết sau này sẽ nghe lời ca ca, ca ca cho mình ăn bao nhiêu kem mình sẽ ăn hết bấy nhiêu.

Sau đó dưới ánh mắt tàn nhẫn của Cố Triều Ngạn, xóa đi câu cuối cùng, đổi thành: không tiếp tục ăn kem nữa.

Sau khi viết xong liền xoa bóp tay, nhắc lên thổi một chút, nhìn vẻ mặt hài lòng của Cố Triều Ngạn, bày ra vẻ đáng thương hỏi: “Có cần thay đổi chỗ nào nữa không?”

“Đổi cái gì?” Cố Triều Ngạn cầm giấy lên, gấp lại, dự định bỏ vào két sắt: “Như vậy là được rồi, rất tốt, không cần thay đổi.”

“Thật sự không được ăn nữa?”

Thẩm Đình chớp mắt mấy cái, lộ ra vẻ không thể tin nổi.

“Nhưng tại sao lại có thể có người không ăn kem được? Đang là mùa hè đó ca ca.”

Cậu vừa nói xong, nhìn thấy vành đen dưới mắt Cố Triều Ngạn, lại như quả bóng xì hơi, méo miệng nói nhỏ: “Vậy cáo này có được không…”

Những món ăn có thể gây thương tổn cho thân thể của Thẩm Đình thực ra có rất nhiều, không chỉ có mỗi kem, nhưng chỉ riêng hộp kem vị ô mai tàn ác này hại thảm Thẩm Đình cũng hại cả hắn thảm theo là Cố Triều Ngạn không phục, không thể làm gì khác ngoài việc dùng nó khai đao.

“Thẩm Đình, mấy đêm rồi anh chưa được chợp mắt, em còn có lương tâm hay không?”

Lúc Cố Triều Ngạn dùng khí hết hùng hổ nói ra câu này, Thẩm Đình bỗng trở nên hoảng hốt, cậu cảm thấy ngữ khí của Cố Triều Ngạn thật oan ức, tựa hồ còn oan ức hơn cả cậu khi không được ăn kem, người đàn ông vẫn luôn đòi chi phí mỗi lần hôn này có khi cũng sẽ giống như một chu chó lớn, vừa dịu dàng vừa đáng yêu.

“Em có, em có mà.” Thẩm Đình tiến lên, cau mày ôm lấy eo hắn, nói: “Lương tâm của em đau quá, ca ca, em sai rồi, em sẽ không tiếp tục như vậy nữa, xin lỗi.”

Cố Triều Ngạn nắm lấy tay của cậu, bắt cậu tự nhìn, trên mu bàn tay là hai vết bầm đen, là dấu viết lưu lại khi truyền nước.

Mạch máu của cậu rất mỏng, sau khi châm kim truyền xong dán băng cố định bác sĩ trượt tay một lần, làn lấy ven đầu tiên chưa chọc trúng huyết quản, lúc ấy cậu đang hôn mê, cũng cảm thấy không có bao nhiêu đau, chỉ hừ hai tiếng theo pahrn xạ tự nhiên, Cố Triều Ngạn nhưng lại nóng ruột tới mức mắng người, mắng nữ bác sĩ đỏ hết cả mặt.
Cố Triều Ngại rũ mắt nhìn cậu, nói: “Em xin lỗi ai, anh sao? Đau cũng không phải anh.”
“Không đau lắm đâu.” Thẩm Đình tự thổi lên mu bàn tay mình hai cái, cười nói: “Em hết đau từ lâu rồi.”

“Vậy em cũng thật lợi hại.”

“Không lợi hại! Em sợ lắm, sinh bệnh rất đáng sợ, sau này em sẽ cố gắng không sinh bệnh nữa, được không ca ca?”

Cố Triều Ngạn bị cậu cướp lời, nửa ngày không đáp nổi một câu, Thẩm Đình thấy lời an ủi của mình có tác dụng, sáp lại dỗ dành một trận, hiệu quả tốt một cách thần kỳ, Cố Triều Ngạn yêu thích bộ dạng này của Thẩm Đình, nếu cậu cả đời này đều mang bộ dạng như vật, sinh long hoạt hổ chọc tức hắn, hắn cũng có thể nén cơn giận này sống thêm mấy năm.

“Được, em đáp ứng anh không được ăn kem, kem que cũng không được, có thể làm nổi không?”

Hắn đùa Thẩm Đình, suy đoán cậu có thể sẽ kiếm chuyện với mình, Cố Triều Ngạn muốn cậu gây rối sao? Không hề, nhưng hắn khi nói chuyện với Thẩm Đình thường mang theo hàm ý, hắn sẽ không cấm nhóc con này ăn thứ cậu muốn ăn, vĩnh viễn sẽ không, nhưng lượng ăn phải hạn chế, bắt nguồn từ vấn đề bảo vệ sức khỏe của chính cậu, đây là chuyện khẳng định.

Thẩm Đình làm “đứa trẻ” nhiều năm như vậy, sau này vẫn có thể làm trẻ con như cũ, hắn yêu Thẩm Đình, chỉ mong cậu không bệnh không tật, không cầu điều gì khác.
“Có thể!”

Thẩm Đình đáp ứng bằng thanh âm vô cùng vang dội.

“Thực ra…” Cố Triều Ngạn cuối cùng vẫn mềm lòng: “Nếu em ngoan ăn một chút cũng được.”


Cố Triều Ngạn từng về nhà họ Thẩm một lần, mang tất cả những đồ vật liên quan tới Thẩm Đình có thể tìm thấy được mang về.

Bắt nguồn từ nhiều nguyên nhân, Thẩm Đình không quá muốn bước vào nơi đó, cũng chỏ có thể để Cố Triều Ngạn làm giúp, đi vào phòng của cậu, tìm món đồ cậu chỉ định.

Có một cuốn kỷ yếu cấp ba đặt trên tầng cao nhất của tủ sách, khác với cuốn khi Thẩm Đình tốt nghiệp cấp hai, trên bìa tích rất nhiều bụi, Cố Triều Ngạn hỏi Thẩm Đình có lấy không, Thẩm Đình ở đầu bên kia điện thoại suy nghĩ một lát, trả lời, không muốn lấy.

Cố Triều Ngạn tiện tay ném qua một bên, tiếp tục thu dọn những thứ khác.

Đến cuối cùng lúc gần đi, đột nhiên nghĩ tới đây là kỷ yếu cấp ba.

Thẩm Đình đến lớp 11 liền nghỉ học, bị giam lỏng ở nhà cũ, cậu lấy đâu ra kỷ yếu cấp ba?

Cố Triều Ngạn lấy giấy ăn lau qua bụi trên bìa, mở ra xem.

Ảnh chụp chung không có Thẩm Đình, hắn tỉ mỉ xác nhận, mỗi một khuôn mặt đều xem qua, đối ứng từng cái tên, quả nhiên thấy Chương Tước, cùng một người khác nhìn rất quen mắt.

Là người đã từng đi vào quán bar cùng Thẩm Đình?

Cố Triều Ngạn nhớ kỹ tên của người này, về nhà hỏi Thẩm Đình, tại sao không muốn lấy kỷ yếu mang đi?

Thẩm Đình nói: “Đó là của Chương Tước, bên trong có bạn từ nhỏ của em, sau đó em bị bệnh, cậu ấy xuất ngoại, em tình cờ nhớ ra có một người như vậy, đi hỏi Chương Tước, Chương Tước ném cuốn kỷ yếu cho em.”

“Bạn?” Cố Triều Ngạn hỏi: “Người em nói, không phải là Kỳ Sâm đấy chứ?”

Thẩm Đình kinh ngạc: “Làm sao anh biết?”

Cố Triều Ngạn ngoài cười nhưng trong không cười, nói thẳng: “Anh từng gặp cậu ta, đi cùng em.”

“A?”

Thẩm Đình không hiểu: “Có chuyện này sao?”

Cố Triều Ngạn không cho cậu quá nhiều thời gian suy nghĩ, trực tiếp hỏi cậu: “Em đã từng đến quán bar chưa?”

“Đến chưa? Trước đây hình như… em nghĩ đã… có một lần…

Thẩm Đình nhớ lại, sau đó bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play