Ngoại truyện Hắn không vui

Ngoại truyện 4


1 năm


Cố Triều Ngạn nghĩ tới nghĩ lui, đại khái cũng chỉ có khả năng này.

Thẩm Đình biết chữ, coi như chưa từng dùng thứ đó, nhìn cũng biết dùng để làm gì, nên mới thẹn thùng.

“Em không có mà…”

Thẩm Đình lắc đầu một cái, không chịu thừa nhận: “Em không có xem gì cả, ca ca em buồn ngủ quá, chúng ta đi ngủ đi…”

Cố Triều Ngạn biết cậu lại bắt đầu trò cũ, rành nhất là giả ngu, lại biết làm nũng, luôn có cách khiến người khác không làm gì nổi cậu.

Buồn ngủ thật hay giả?”

Hầu kết Cố Triều Ngạn lăn xuống, nuốt ngụm nước bọt, vậy mà vẫn chưa cứng lên.

Phải ăn chay để lấp bụng quá lâu, bỗng nhiên có thức ăn mặn, hắn hiếm khi muốn bình tĩnh một chút.

Chuyện quan hệ này, Cố Triều Ngạn không định nóng lòng.

Trước đây từng bao dưỡng người khác, cũng chỉ là vì đối phương nhìn hợp mắt, ngươi tình ta nguyện, mọi người đều là lợi dụng lẫn nhau, sau đó bị phản bội, ở một mình một quãng thời gian dài, sau đó là đón Thẩm Đình về nhà.

Nhưng hắn không thể động vào Thẩm Đình.

—— quả dưa ngốc này vừa đủ một mét bảy, cho dù đứng thẳng đỉnh đầu mới chỉ chạm đến cằm hắn, lúc ôm ấp còn phải nhón chân lên, ở nhà tựa như một cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo sau, gọi một tiếng ca ca lại một tiếng, có thể gọi tới tận lúc trái tim nhũn ra.

Hắn thực sự không dám quên khuôn mặt ngây thơ đầy tính trẻ con kia, tự làm chuyện mình muốn làm.

Cố Triều Ngạn gội đầu cho cậu, thay cho cậu quần áo của hắn, nửa đêm nghe cậu kêu đói bụng còn phải bò dậy nấu đồ ăn khuya, quá đáng nhất là khi lén lút bỏ cà rốt vào cơm của cậu, nhìn cậu không biết gì cứ thế nuốt xuống, trong lòng lén lút vui vẻ đứa ngốc này đến ăn cái gì cũng không biết.

Quan hệ của bọn họ rõ ràng rất trong sáng, vô cùng thân mật, tựa như người nhà.

Hắn không thể chạm vào Thẩm Đình, cho dù biết về mặt sinh lý Thẩm Đình đã là người trưởng thành.

Nhưng bây giờ thì sao?

——

“Thật mà, không lừa anh.”

Thẩm Đình nằm trong chăn duỗi chân, quay đầu lại hôn hắn, môi lướt nhẹ qua cằm hắn, nhanh đến mức Cố Triều Ngạn không kịp phản ứng.

Cậu giả vờ giả vịt hỏi: “Anh làm mất gì à? Ngày mai tỉnh lại chúng ta tìm sau được không?”

Cậu chỉ muốn trời mau sáng lên.

“Anh cũng không biết có mất hay không, không thì anh kiểm tra thử?”

Cố Triều Ngạn vừa nói vừa vươn tay kéo ngăn tủ, Thẩm Đình hô to một tiếng không được, sau đó túm chăn đắp kín đầu.

“Anh tìm đồ của anh thôi, ý em là cái gì không được?”

Thẩm Đình không nói lời nào, Cố Triều Ngạn liền mở đèn ở nấc sáng nhất, ánh sáng xuyên thấu qua lớp chăn mỏng manh, Thẩm Đình vùi mặt vào gối, lớn tiếng nói: “Vậy anh cứ kiểm tra đi, em ngủ trước.”

Cố Triều Ngạn tiện tay cầm một hộp ra, nói: “Đình Đình không xem trộm đồ của anh, cũng không tò mò nó là cái gì à?”

“Em không tò mò.”

Trái tim của Thẩm Đình cũng sắp nhảy lên cuống họng: “Anh tắt đèn đi, ca ca, em muốn đi ngủ, xin anh đấy.”

Cố Triều Ngạn vừa rồi còn có chút buồn ngủ, bây giờ đều bay sạch, hắn cũng không phải muốn làm gì Thẩm Đình ngay đêm nay, khả năng là do tâm huyết dâng trào, quyết tâm muốn trêu cậu, nhìn trên mặt cậu xuất hiện vẻ xấu hổ cũng là một chuyện hạnh phúc.

“Còn sớm mà, lát nữa rồi ngủ.”

“Không còn sớm.”

“Đi ra ngoài.”

“Buồn ngủ!”

Thẩm Đình ——” Cố Triều Ngạn lật người cậu lại, thấy cậu nahnh chóng túm chăn, cũng chui vào, chống tay nằm phía trên cậu: “Cẩn thận ngộp.”

“Em không có…”

“Không có ngộp thở hay không xem trộm đồ của người khác?”

Cố Triều Ngạn hôn môi cuậ từng chút từng chút một, cơ bản không cho cậu cơ hội trả lời, Thẩm Đình muốn nói chuyện, lại bị hắn hôn đến mức nghiêng đầu trốn tránh, thở hổn hển đẩy hắn.

“Có còn buồn ngủ nữa không?”

Ngực Cố Triều Ngạn hơi cứng, bình thường hắn sẽ tập thể hình ngay trong nhà, Thẩm Đình trước đây cảm thấy chơi vui, từng tập luyện cùng hắn, đứng trên máy chạy bộ được mấy ngày lại bắt đầu kêu ca đau chân, không tập nữa.

Cậu không đẩy nổi Cố Triều Ngạn, giận hờn đáp: “Còn buồn ngủ.”

Đó là do Cố Triều Ngạn không đủ cố gắng.

Đàn ông ở trên giường chỉ có một chút ít tự tôn như vậy, bị Thẩm Đình kích thích váng đầu, lại cúi người hôn cậu, không dễ dàng dừng lại.

Cố Triều Ngạn hôn rất kịch liệt, chỉ biết liên tục tấn công như vũ bão, không cho Thẩm Đình cơ hội hít thở lấy hơi. Nụ hôn này kéo dài tới mấy phút, ký ức trên thân thể lập tức thức tỉnh, Cố Triều Ngạn nếm được mùi ngon, nhấc áo cậu lên, lưu lại không ít dấu hôn trên bụng.

“Còn buồn ngủ không?”

“Không buồn ngủ…” Thẩm Đình rơm rớm nước mắt, thanh âm cũng thay đổi: “Không buồn ngủ, ca ca.”

“Còn dám gọi ca ca.” Cố Triều Ngạn ngẩng đầu lên, xoa khóe môi một chút, tách hai chân của cậu ra kẹp lên eo mình, cười nói: “Đã vậy đừng ngủ nữa, làm một số chuyện thú vị đi, Thẩm Đình.”

Thẩm Đình nhắm hai mắt, chân mới giãy một chút đã bị hắn nắm chặt, cúc áo cũng bị tháo bỏ, lộ ra lồng ngực, Cố Triều Ngạn sau khi hôn xong có cảm giác mát lạnh, cậu vừa cúi đầu xuống liền nhìn thấy những dấu vết kia trải rộng đầy trên người, vừa xa lại quái dị, lại kích thích tầm mắt và trái tim của cậu, đợi đến khi đối diện với con ngươi sâu thẳm của Cố Triều Ngạn, sự hoảng sợ dần dần bị một loại cảm xúc dị dạng khác thay thế.

Cậu không hề nói gì, ỡm ờ cho phép Cố Triều Ngạn, cắn môi đến đỏ lên, thương lượng với Cố Triều Ngạn: “Không được quá hung ác…”

Cố Triều Ngạn cúi người ngậm lấy một điểm hồng trên ngực cậu, đáp: “Không hung dữ với em.”

“Vậy anh đừng có ngậm ngực em, ca ca.” Thẩm Đình cảm thấy tư thế này rất quái lạ, Cố Triều Ngạn tựa như em bé ngậm lấy ti cậu, dùng đầu lưỡi liếm láp núm nhỏ, cảm xúc truyền tới kích thích đến mức khiến cậu run rẩy, nhưng Cố Triều Ngạn không nghe cậu, ngậm bên này hôn bên kia, Thẩm Đình sắp khóc, phía bên dưới bị thứ cứng ngắc của Cố Triều Ngạn đè lên, bản thân cậu cũng cứng rồi, khi cậu vặn vẹo muốn tránh lại tăng cơ hội ma sát cho thứ phía dưới, kích thích hết lần này đến lần khác.

“Em không có, cái đó… Em không có…” Cậu muốn nói Cố Triều Ngạn không phải là em bé, cậu cũng không có sữa.

Vừa đau đớn vừa thỏa mái, tiếng nói chuyện của Thẩm Đình xen lẫn tiếng khóc nức nở, Cố Triều Ngạn như thể không nghe thấy, còn dùng phía dưới chậm rãi va chạm cậu.

“Ca ca… Anh có nghe thấy không?”

Cố Triều Ngạn không biết Thẩm Đình lấy đâu ra sức lực nói chuyện liên tục, hắn lấy bao cao su ra bọc lên đầu ngón tay, cởi quần Thẩm Đình, vừa dịu dàng hôn lên bả vai đáng yêu của cậu, vừa chậm rãi đưa ngón tay vào.

“Cái gì vậy!”

Thẩm Đình gọi ra tiếng, sợ đến mức bật dậy, Cố Triều Ngạn đè cậu xuống, dỗ dành nói đừng sợ, lại lấy bình bôi trơn đổ lên tay, tiếp tục thăm dò cái miệng nhỏ phía dưới của cậu, đi vào sâu hơn.

“Đó là —— không được, cái đó…” Thẩm Đình nắm lấy tay hắn ngăn cản, cả người đều mềm nhũn, căn bản không có chút sức lực nào, cậu đẩy mấy lần không ra, ngón tay của Cố Triều Ngạn trong mông ngày càng sâu, tuy không hề đau, nhưng cảm giác lại quái dị đến mức đáng sợ, ngón tay lại cứng như vậy, thuốc bôi trơn chỗ nào cũng có, trên mông dinh dính, Thẩm Đình cuối cùng nhỏ giọng khóc ra tiếng, cẩn thận không để Cố Triều Ngạn phát hiện, tựa như câu dẫn hôn loạn lên mặt hắn, khi hôn môi ngoan ngoãn mở miệng, khi cảm giác được lỗ nhỏ phía sau bị động vào liền nhấc chân lên, để cho ngón tay ra vào thuận lợi.

“Không chọc vào nữa có được hay không.” Đáng tiếc cho dù cậu phối hợp cũng không thể ngăn cản, trong bóng tối nhìn không rõ mặt Cố Triều Ngạn, đương nhiên Cố Triều Ngạn cũng không nhìn thấy vẻ mặt của cậu, chỉ có thể dựa vào tiếng khóc phán đoán.

Thế nhưng từ trước đến nay tiếng khóc ở trên giường chỉ có thể đưa tới tác dụng ngược lại, Cố Triều Ngạn vốn không nghĩ làm tiếp, Thẩm Đình nhỏ giọng hừ hừ như con mèo nhỏ khiến hắn khó chịu, đột nhiên rất muốn tiến vào.

“Ngoan, đừng lộn xộn, tách chân ra một chút.”

“Anh muốn làm gì? Ca ca, anh lấy tay ra, em có chút, có chút không thoải mái…”

“Đau…”

“Không phải…” Thẩm Đình cắn chặt đốt ngón tay: “Là lạ ——”

ố Triều Ngạn kiên nhẫn tìm kiếm, sau khi ra vào mấy chục lần miệng huyệt vẫn rất nhỏ, Thẩm Đình kêu tùy theo độ sâu cạn của ngón tay, chờ đến khi bên trong trở trên xốp một ít, ngón tay ấn sâu xuống một chút, Thẩm Đình hoảng sợ kêu lên.

Cố Triều Ngạn lấy thứ to cứng của mình ra, đặt trước cửa huyệt mềm ướt của Thẩm Đình, nhấc chân của cậu lên, tiến vào từng chút một.

Đến bước này Thẩm Đình có nói gì nữa cũng vô dụng, Cố Triều Ngạn tiến vào một chút, căng đầy cực kỳ, Thẩm Đình cơ hồ khóc lóc nói không muốn, nhưng Cố Triều Ngạn nắm lấy tay cậy đặt lên thứ nóng bỏng của hắn, vẫn còn hơn một nửa đang ở bên ngoài, phía trên còn có thứ đáng sợ đang nhô ra.

Thẩm Đình né ra nói em không sờ, âm thanh mềm mại, Cố Triều Ngạn đông thân chậm rãi tiến vào, hiếm thấy trở nên ôn nhu, hắn hỏi: “Em không muốn, vậy anh phải làm sao bây giờ?”

Thứ kia của Cố Triều Ngạn quá lớn, đến khi bỏ được toàn bộ vào rút ra mới tốt hơn một chút, Thẩm Đình khóc không ngừng lại được, nhưng một câu kêu hắn ra ngoài cũng không nói.

Hắn chậm rãi ôn hòa ôm éo Thẩm Đình đút vào một lát, chờ đến khi Thẩm Đình thích ứng, mới ôm cậu dậy, ngồi vào trong lồng ngực làm.

Tư thế vào đi vào rất sâu, trong mắt Thẩm Đình toàn là nước mắt, không nhìn rõ xung quanh, chỉ có thể ôm lấy cổ Cố Triều Ngạn.

Huyệt nhỏ nuốt đến tận gốc thứ to dài đến như vây, cậu cũng sẽ sợ, mà người cậu đang ôm chặt, lại là người đang khiến cậu sợ sệt.

Cố Triều Ngạn ôm cậu đổi vài tư thế, nhưng không dám dùng quá nhiều sức lực, Thẩm Đình bị hắn sờ đã bắn qua mấy lần, cuối cùng chỉ có thể bắn ra một chút nước lỏng mỏng manh, cậu ý thức không rõ ôm lấy ca ca của mình, bị ca ca của cậu đâm vào rên rỉ không ngừng.

“Để lại đi… Ca ca, để lại một ít, ngày mai làm nốt, em không chịu được…”

Cậu lại nức nở cao trào một lần nữa, huyệt nhỏ tự động co rụt lại, Cố Triều Ngạn ôm chặt eo cậu kéo ra đút vào một trăm lần, cuối cùng bắn toàn bộ vào bên trong.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play