Ngoại truyện Hắn không vui

Ngoại truyện 1


1 năm


Thẩm Đình vừa xuống xe liền không thể đợi thêm được nữa, chạy vào trong nhà.

Cố Triều Ngạn đi phía sau thấy một bên dây giày của cậu tuột mất, nhắc cậu chạy chậm lại, cậu đến nghe cũng không thèm nghe, sải bước chạy về phía trước, Cố Triều Ngạn vừa nhìn thấy cậu như vậy liền đau đầu, đâu phải Thẩm Đình không biết mặt đất cứng đến mức độ nào, đợi đến lúc giẫm phải dây giày ngã đau người khóc nhè cũng chỉ có Thẩm Đình.

“Em buộc dây giày trước đi!”

“Em buộc ngay đây!”

Cố Triều Ngạn nhìn cậu đã bước đến cửa nhà, vào nhà đến nơi rồi còn buộc cái gì nữa, đổi dép trong nhà đi! Bỗng nhiên lại nhớ đến chuyện trước đây cậu thích xỏ dép lê của hắn, không nhịn được cong lên khóe môi, sau đó mới nhấc hai thùng hành lý lên từ từ đi vào.

Thẩm Thành Bình đang rửa anh đào trong nhà bếp, bỗng nhiên có người ôm lấy bà, bà già rồi lỗ tai không tốt lắm, thường xuyên không nghe thấy tiếng động từ phía sau, nhưng hành vi gió cuống mây trôi này không phải cậu chủ nhỏ của bà còn có thể là ai.

“Bà!”

“Ừ.”

Thẩm Đình giống như lúc còn bé, khom người, đầu gác lên bả vai bà.


“Bà, con rất nhớ bà.”


Thẩm Thành Bình không nghe rõ câu này, sau khi rửa sạch anh đào bà quay người lại, ngẩng đầu nhìn Thẩm Đình nói: “Về nhà là tốt rồi.”


Hình dáng cậu chủ nhỏ của bà không thay đổi, nhưng cao lên được một chút, tóc cũng cắt gọn gàng.


Lần cuối bà thấy Thẩm Đình vẫn là ở nhà cũ, tóc của cậu đã dài, nhưng không có ai giúp cậu cắt, cậu kể đã từng mượn kéo của thúc thúc lầu dưới về tự cắt, cắt đến nham nham nhở nhở như chó gặm, không những không ngắn đi mà còn lộn xộn hơn.


Hiện tại cuối cùng cũng ổn rồi, không còn ai bắt nạt cậu chủ nhỏ nữa.


Bà nghe nói vị kia nhà họ Cố tìm bác sĩ chữa cho Thẩm Đình, bỏ ra hơn nửa năm, cũng không biết cậu có phải chịu khổ sở gì hay không, Thẩm Đình là một đứa trẻ rất ngoan, cho dù có chịu khổ cũng sẽ không lên tiếng.


Bà sờ lên mặt Thẩm Đình, sợ vết chai trong lòng bàn tay làm cậu đau, lại lập tức rụt tay, nâng lên lau nước mắt trên khóe mắt, hỏi: “Tiểu thiếu gia, cậu có khỏe không?”


Thẩm Đình thấy bà khóc, hai mũi cũng chua xót theo, nhưng lại không muốn người lớn tuổi phải thương tâm, ngay lập tức trả lời: “Con vẫn khỏe, bà đừng khóc, con vẫn khỏe mà.”


Thẩm Thành Bình nói: “Đây không phải là khóc, đứa nhóc ngốc, người đã già đều sẽ như vậy.”


Thẩm Đình nghe thấy hai chữ “đã già” liền cảm thấy hoảng sợ, cậu không dám nhìn nếp nhăn trên mặt bà, tựa như những nếp nhăn đó sẽ mang người trước mặt cậu đi bất cứ lúc nào, cậu lớn rồi, trở nên tốt hơn, nhưng bà lại già đi.


Thẩm Thành Bình đưa anh đào đã rửa sạch cho cậu, nói đây là nhưng quả chín cây đầu tiên, Thẩm Đình cầm vài quả nhét vào miệng, kỳ thực vẫn chưa nếm ra được mùi vị gì, nhưng cậu vẫn trả lời là rất ngọt.


Cậu không biết Thẩm Thành Bình có rời khỏi nhà họ Thẩm hay không, hiện tại đang sống ở đâu, cây anh đào trong mảnh sân cũ kia cao như vậy, còn có rất nhiều cành lớn, lúc hái quả chúng có chọc vào người bà hay không?


“Ăn từ từ thôi, bà hái được rất nhiều, nhớ mang cho Cố tiên sinh nếm thử.”


“Con sẽ để phần cho anh ấy.”


Thẩm Đình dìu bà đến ghế salon ngồi, tựa sát bên bà tán gẫu một cách thân mật, tựa như khi còn bé vậy, cậu chủ động nói đến những chuyện khi mình đang trị liệu ở Hồng Kông, còn kể cả chuyện cây thông ngoài cửa sổ, kể hết tất cả những gì cậu có thể, Thẩm Thành Bình đều yên lặng lắng nghe. Cố Triều Ngạn cảm thấy hôm nay có khả năng là ngày Thẩm Đình mở miệng nhiều nhất, coi như trước đây cậu cũng nói rất nhiều, nhưng đa số là nói chuyện linh ta linh tinh, có một số chuyện còn chẳng có ý nghĩa gì, cậu vẫn có thể tán gẫu cùng hắn cả tiếng đồng hồ.


Cố Triều Ngạn khi vào nhà không quấy rầy bọn họ, lên tiếng chào hỏi bà xong liền đi lên lầu cất hành lý.


Gian phòng vẫn được giữ gìn sạch sẽ, tựa như họ chưa từng rời đi, trong thời gian Thẩm Đình ở Hồng Kông hắn cũng không về đây, nhưng dì Ngô và người giúp việc theo giờ vẫn quét dọn định kỳ.


Trong valy có chiếc thìa bảo bối và chăn hình ngôi sao của Thẩm Đình, còn có mấy con thú bông, trong đó có một con heo hay gì đó đứt mất đuôi, Thẩm Đình tự dùng kim khâu vá lại, đường chỉ vừa sứt sẹo lại còn lộ ra ngoài, nhưng cậu vẫn không cam lòng vứt đi.


Những thứ này là toàn bộ “gia sản” của cậu, Cố Triều Ngạn vừa ngẫm lại liền buồn cười, tối hôm qua Thẩm Đình ngủ không ngon, xếp thú bông thành một vòng trên gối đầu, hắn đứng dậy nhìn cậu dằn vặt mấy con thú bông, bị vòng eo không ngừng vặn vẹo của cậu làm cho miệng khô lưỡi khô, ra khỏi phòng uống một cốc nước đá, quay lại cậu vẫn còn chưa ngủ, chăn kéo cao lên chỉ để lộ hai mắt, con mắt đen láy nhìn hắn chằm chằm, trên đỉnh đầu là một vòng thú bông, tự coi mình là động vật nhỏ đang trốn đi, Cố Triều Ngạn không làm gì được cậu, lại cảm thấy cậu thực sự rất đáng yêu.


Hắn kéo chăn nằm xuống, hỏi: “Thẩm Đình, em sao lại có thể ấu trĩ đến như vậy?”


Thẩm Đình nghiêng đầu, nhỏ giọng đáp: “Bời vì em vốn dĩ là như vậy.”


Cậu hỏi có phải Cố Triều Ngạn không thích hay không, Cố Triều Ngạn không để ý đến cậu, trở mình quay người ra phía ngoài ngủ, Thẩm Đình không tha thứ hỏi lại mấy lần, vẫn không nghe được câu trả lời, cậu liền ôm lấy eo Cố Triều Ngạn từ đằng sau, vùi đầu vào trong chăn nói chuyện, âm thanh lúc lớn lúc nhỏ: “Ca ca, để ý đến em đi mà.”


Cố Triều Ngạn ừ một tiếng, Thẩm Đình vẫn không thỏa mãn, dùng đầu gối húc lên chân hắn, nói: “Anh mau để ý đế em đi!”


“Em đần vừa thôi!”


“Vâng vâng em đần độn, em là đứa ngốc,” Thẩm Đình thuận lợi tiếp lời: “Ca ca anh không thích em sao?”


“Hỏi cái gì vậy, không thích mà anh còn ngủ cùng giường với em à.” Cố Triều Ngạn còn chưa dám xoay người lại, sợ Thẩm Đình chạm phải thứ hắn đang cố che giấu phía trước, đành mặc kệ cậu ôm mình, hắn hận đến nghiến răng, nghĩ thầm em cứ quấy nhiễu nữa đi, đợi đến lúc anh làm ngược lại thì đừng có khóc lóc cầu xin anh.


Mất công xếp nhiều thú bông như vậy cuối cùng vẫn lăn quay ra ngủ say như chết, đá hết tất cả xuống giường, Cố Triều Ngạn bị cậu chen không chịu đựng nổi, chỉ kém không lấy dây thừng trói tay chân cậu lại.


Chỉ sợ giường rộng đến hai mươi mét vuông cũng không đủ để nhóc này lăn.


Cố Triều Ngạn lúc thu dọn hành lý mới phát hiện ra, những món đồ này thực ra lưu giữ rất nhiều hồi ức của Thẩm Đình, không chỉ đơn thuần là ở Hồng Kông, mà còn cả ở nhà.


Sau bữa cơm tối Thẩm Thành Bình muốn đi về, Thẩm Đình không cho, mới nói vài câu liền rớt nước mắt, Thẩm Thành Bình không nỡ từ chối cậu, đành phải đáp ứng ở lại.


Cố Triều Ngạn chưa từng nói cho Thẩm Đình chuyện bà sinh bệnh, sau biến cố của nhà họ Thẩm, Vương Yên và Chương Tước chuyển nhà, bà nguyên bản có thể ở lại, nhưng thân thể không chịu đựng được, phải vào viện điều dưỡng, cho dù có chuyên gia chăm sóc bà vẫn biết đây là chỉ là biện pháp cố gắng kéo dài, được ngày nào hay ngày đó.


Trước kia không muốn chết, vì bà vẫn còn mối bận tâm, lo lắng cậu chủ nhỏ đáng thương của bà không có ai chăm sóc, bà làm thế nào cũng không thể bỏ mặc được, bây giờ nhìn thấy cậu đã có người chăm sóc, bà bỗng nhiên cảm thấy cuộc đời bà sống được đến giờ, cũng đã đủ mãn nguyện.


Là đàn ông cũng không sao, khi còn trẻ bà cũng từng nghe về chuyện hai người đàn ông kết hôn với nhau, chỉ là khi còn trẻ bà cảm thấy chỉ có tình yêu thôi cũng không đáng tin, vẫn phải có con cái mới lâu bền được, nhưng trải qua nhiều lần tử biệt, đến khi già rồi mới ngẫm ra, quý trọng người trước mắt mới là tốt nhất.


Yêu nam hay nữ cũng không có gì khác nhau, chỉ cần Thẩm Đình có thể hạnh phúc là được rồi.


Bà không chịu nghe theo Thẩm Đình dọn đến đó ở, kiên quyết quay về viện điều dưỡng, chỉ là Thẩm Đình hôm nay vừa trở về nhà, khóc lóc không cho bà đi, bà mới đáp ứng ở lại một đêm, ngày mai vẫn phải quay về.


Ở viện điều dưỡng cũng có cái tốt, nếu một ngày nào đó bà ra đi, ít nhất cũng có thể đi trong lặng lẽ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play