“Từng có một lần, là người đó! Có một người, là anh sao ca ca…”

Cố Triều Ngạn đoán cậu đã nhớ ra, nói: “Em lúc ấy còn nói với anh là em ổn.”

“Lâu quá rồi,” Thẩm Đình gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Nên đã quên, lúc ấy không phải bọn em đến chơi, tại cậu ấy đột nhiên muốn đi vệ sinh nên mới vào… Anh đừng hiểu lầm, bọn em không đến đó chơi…”

“Anh biết là không phải.” Cố Triều Ngạn hơi kích động trong lòng, cuối cùng cũng có cơ hội hỏi ra nghi vấn vẫn quấy nhiễu hắn bao năm nay.

“Vậy em có còn nhớ không, em lúc ấy còn lườm anh một cái?”

Thẩm Đình giật mình: “Sao có thể có chuyện như vậy được?”

Cậu lắc đầu, giải thích: “Em không có lườm anh, tại hôm ấy, anh… hơi kì cục… em mới liếc nhìn một tí.”

“…”

“Không hiểu sao nhìn anh trông rất hung dữ.”

“…”

“Vì vậy,” Thẩm Đình vừa sắp xếp lại đồ đạc của mình vừa tận tình khuyên nhủ: “Làm người không nên thường xuyên phát giận.”

“Chỉ bởi vì cái này?”

Đầu óc Cố Triều Ngạn hỗn loạn, cũng chỉ có nguyên nhân này? Không còn… gì khác?

“Thật kỳ quái, anh sao lại…”

A? Thẩm Đình đột nhiên thông suốt, bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi hắn: “Này… ca ca, tại sao anh lại đón em từ nhà cũ về?”

Cố Triều Ngạn không ngờ cậu sẽ hỏi chuyện này, trong phút chốc không biết phải giải thích thế nào, Thẩm Đình lại phảng phất như đã tìm ra lỗ hổng, bắt đầu bò vào trong lỗ.

“Là vì anh nghĩ rằng em lườm anh?”

Thế cuộc xoay chuyển cực nhanh, lúc này đến lượt Cố Triều Ngạn bối rối.

Hắn khô cằn trả lời: “Không phải.”

Thẩm Đình theo dõi hắn, cảm thấy thật không đáng tin.

Cố Triều Ngạn thở dài, thầm nghĩ chuyện lần này mình trốn không thoát được rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play