Ngoại truyện Hắn không vui

Ngoại truyện 3


1 năm


Cậu cảm thấy mình đã tự chôn ở trong chăn quá lâu.

Lần tắm này của Cố Triều Ngạn hình như lâu hơn hẳn so với bình thường.

Cậu trốn trong chăn, nhìn cực kỳ giống khi còn nhỏ sợ sét đánh, đến ngón chân cũng không dám lộ ra ngoài, làm ổ trong chăn tựa như bên ngoài có thú dữ, sấm chớp nửa đêm ngoài kai cũng không đáng sợ bằng ba chữ cậu vừa thấy, lúc nãy trong nháy mắt đợc được cậu cảm thấy như thể trán mình cũng bị sét đánh trúng một cái.

Cậu bịt kín chăn khiến cơ thể đổ mồ hôi, mồ hôi xuyên qua lớp da mỏng chảy ra giữa đêm tối, một bộ phận ký ức vừ bí ẩn vừa điên cuồng tràn tới, hóa thành một ngọn lửa trong lồng ngực, đốt cháy lục phủ ngũ tạng của cậu.

Thẩm Đình nhớ tới rất nhiều chi tiết khi sống chung với Cố Triều Ngạn, đương nhiên sẽ không quên khi ấy cậu còn ngốc nghếch kéo tay của Cố Triều Ngạn đặt vào nơi đó, giúp cậu… giải quyết nhu cầu sinh lý…

Mà Cố Triều Ngạn cũng là người bình thường, đã là người thì sẽ có dục vọng.

Khi ở khu trị liệu, theo tiến độ khôi phục từng ngày của cậu, tác dụng phụ cũng từ từ trở nên rõ ràng.

—— hết thảy những hồi ức khiến người ta dễ thẹn thùng khi ở chung với Cố Triều Ngạn, trở thành nguyên nhân khiến cậu lăn lộn khó ngủ giữa đêm khuya.

Thẩm Đình không rõ mình thích nam sinh hay nữ sinh, cậu sống nội liễm quen rồi, mẹ của cậu lại mất sớm, Vương Yên tham gia vào gia đình từ lúc cậu còn rất nhỏ, Chương Tước kiêu ngạo, luôn bắt nạt cậu, ở trường vẫn còn ổn, cậu quen mấy người bạn, nhưng không quá thân thiết, không có ai đủ để có thể nghe oan ức trong lòng cậu.

Khi cậu không nói lời nào, mọi người đều khen cậu hiểu chuyện, cậu cũng dần dần cảm thấy bản thân đã trưởng thành rất nhiều, cho rằng đây chính là hiểu chuyện. Thu lại cảm xúc khiến cậu tránh được rất nhiều phiền phức, cũng khiến cậu mất đi sự nhiệt tình để chủ động đi thích một ai đó.

Nhưng cậu thực ra vẫn muốn được yêu thương.

Cố Triều Ngạn phá hủy sự cân bằng của cuộc đời cậu, khiến cán cân của Thẩm Đình nghiêng về phía hắn, xưa nay cậu vốn chưa từng cân nhắc qua vấn đề thích hay không thích, nhưng nếu bắt buộc phải nghĩ, người kia nếu là Cố Triều Ngạn, cái gì cũng có thể.
Có thể nắm tay ôm ấp, cũng có thể làm chuyện thân mật khác. Ca ca muốn nghe cậu nói thích, đó sẽ là thích, ca ca muốn nghe cậu nói yêu, vậy thì đó sẽ là yêu.

Chỉ cần là Cố Triều Ngạn là được rồi.

Cậu biết ca ca cũng thích cậu.

Thẩm Đình co chân, trong khi cố gắng ngủ lại cố tình cắn môi dưới, đủ đau để cậu tỉnh táo.

Tiếng nước ngừng lại, ca ca sắp ra ngoài rồi sao?

Anh ấy đến cùng giấu cậu chuẩn bị những thức này từ lúc nào?

Thẩm Đình cắn răng nghe động tĩnh bên ngoài, hận hắn không biết giữ đồ, cất quá qua loa khiến cậu phát hiện ra, món đồ tế nhị như vậy…

Lại sợ hắn… chuẩn bị nhiều như vậy, nhưng lại không phải là vì cậu…. Chuyện này làm sao có thể xảy ra…

Ca ca là người cậu ôm ngày ôm đêm cũng không muốn buông tay, là người cậu chỉ nhìn cũng sẽ động tâm.

Cửa phòng tắm mở ra, Cố Triều Ngạn ra ngoài.

“Sao tối vậy.”

Hắn nói nhỏ một câu, sau đó gọi tên Thẩm Đình, Thẩm Đình nhắm mắt lại tiếp tục giả bộ ngủ, không lên tiếng, lại nghe thấy hắn đến bên giường, xốc chăn lên nhỏ giọng hỏi: “Ngủ chưa?”

Thẩm Đình sốt sắng không khống chế được, trong cổ họng phát ra âm thanh kỳ quái, nghe như đang rên rỉ, sau đó chăn bị người bên cạnh xốc lên, Cố Triều Ngạn nắm lấy mắt cá chân của cậu, hỏi:

“Giả bộ ngủ?”

Hắn mở đèn, nghiêng người nhìn Thẩm Đình.

đọng trên tóc nhỏ giọt rơi xuống mặt Thẩm Đình, Thẩm Đình ngụy trang quá khổ cực, quên mất cả hô hấp, suýt chút nữa hít thở không thông, lông mi run run, cuối cùng đành mở mắt, lau khô mặt, nhỏ giọng oán giận: “Sao anh không sấy khô tóc?”

“Nhìn em giả bộ ngủ.” Cố Triều Ngạn vẩy một cái, càng nhiều nước bắn lên mặt cậu, còn rơi vào trong cổ, lạnh đến mức khiến cậu rụt vai, Cố Triều Ngạn nghi ngờ hỏi: “Làm sao? Hôm nay sao ngoan thế, mười giờ đã đi ngủ.”

“Đúng thế.” Thẩm Đình chột dạ, không dám nhìn thẳng hắn: “Vì em quá mệt mỏi.”

“Mệt mỏi?” Cố Triều Ngạn lấy khăn lau tóc qua loa, vừa lau vừa cười: “Làm gì mà mệt? Anh đoán thử xem, là nhặt đá vụn mệt anh ăn anh đào mệt?”

Thẩm Đình vốn đang xấu hổ, chỉ là nửa khuôn mặt giấu trong chăn không thấy rõ, nghe thấy Cố Triều Ngạn nói câu này, đến khí lực phản bác cũng không còn, nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, mới dùng giọng nói mềm nhũn nói một câu: “Anh thật phiền.”

“Em lại bắt đầu chê anh phiền.” Cố Triều Ngạn phát hiện Thẩm Đình không giống bình thường, lau hai lần đến khi tóc khô cũng đến bên giường, cởi khăn tắm, gần như khỏa thân, vốn định ôm ôm cậu một cái, nhưng nhận ra mình còn chưa mặc đồ ngủ, lại dừng tay, quay lưng về phía Thẩm Đình:

“Vậy cũng không ổn ha, còn phải ngủ cùng một chiếc giường lâu như vậy.”

“Hay là thẳng thắn chia giường ngủ từ bây giờ đi, đỡ phải để em chê anh phiền.”

Cố Triều Ngạn đến một chút cảm giác nguy hiểm “Thẩm Đình sau khi khôi phục trí lực sẽ không để ý đến mình” cũng không có, hoàn toàn là bộ dạng không hề sợ hãi, sờ soạng trên giường lấy bộ đồ ngủ mặc vào, muốn ôm Thẩm Đình lại bị tránh né.

“Thật sự muốn chia giường ngủ?”

Hắn tiến lên một chút Thẩm Đình lại lùi một chút: “Lại dịch thêm chút nữa là đến mép giường, phải cho em ngủ giường hai mươi mét mới đủ? Chạy cái gì mà chạy, anh lại không ăn em, mau lại đây.”

Thẩm Đình cuốn chăn nhích lại gần một chút.

“Gần thêm chút nữa.”

“Nóng.”

“Mau lại đây!”

Cố Triều Ngạn vươn tay vơ một cái, cả người cả chăn đều lăn vào lồng ngực, hô hấp của Thẩm Đình cứng lại, ngay sau đó lại bắt đầu xoắn xuýt, Cố Triều Ngạn cũng không biết cậu đã nhìn thấy những thứ đó, không cần phải sốt sắng như vậy, ít nhất đêm nay sẽ là một đêm bình thường, cần tỉnh táo mới phải.

“Trước đây còn biết ôm anh khoe khoang mình cực kỳ ngoan, hiện tại thì hay rồi,” Cố Triều Ngạn nhéo nhéo mặt cậu: “Em bé ngoan của anh sao lại biến thành thế này rồi.”

“Đau.” Thẩm Đình hít mạnh, ra vẻ lấy lòng nắm lấy hai tay Cố Triều Ngạn cọ cọ mặt mình, bày ra vẻ đáng thương vô tội hỏi hắn: “Em không nghe lời sao?”

“Nghe lời.” Cố Triều Ngạn bị mỹ sắc mê hoặc, dễ dàng đổi giọng, cũng không muốn truy cứu chuyện cậu giả bộ ngủ: “Em là… ngoan nhất, ngủ sớm thì ngủ sớm, anh đi tắt đèn.”

“Dạ.”

Tắt đèn, cậu vẫn bị siết chặt trong lồng ngực Cố Triều Ngạn.

Thẩm Đình trở mình, lưng dán bụng hắn, Cố Triều Ngạn đặt một cánh tay gối xuống dưới đầu Thẩm Đình, một cánh tay khác đặt lên bụng cậu. Nhiệt độ cơ thể Cố Triều Ngạn luôn cao, hơi ấm từ lòng bàn tay cách một tầng vải vóc vẫn rất nóng bỏng.

“Đừng ôm như vậy,” cậu đẩy cánh tay kia ra, lại lặng lẽ dịch ra xa một chút, tự như có tật giật mình giải thích: “Nặng quá, em không ngủ được…”

Lúc em nằm trên người anh ngủ anh có kêu một tiếng mệt nào không? Cố Triều Ngạn nhìn chằm chằm gáy cậu, nhích thân thể dán sát vào, nhịn một chút, không hề lên tiếng.

“Vẫn nên… nên xa một chút…”

Thẩm Đình lại nhích lên phía trước.

Vừa nãy ở dưới lầu không phải vẫn bình thường sao?

Ngồi trên đùi hắn cũng không thấy đòi xuống, hôn hai cái cũng không có phản ứng gì, giờ muốn ôm ôm lại bị làm sao vậy?

Cố Triều Ngạn bắt đầu nghi thần nghi quỷ, trở nên trầm mặc.

Đợi đến khi cơn buồn ngủ của Thẩm Đình bắt đầu tới, hắn nắm lấy tay Thẩm Đình, không nhẹ không nặng mà xoa bóp, dùng ngữ khí quái dị hỏi: “Thẩm Đình, có phải em xem trộm đồ của anh không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play