Ngày hôm sau tiễn Thẩm Thành Bình đi, tâm tình của Thẩm Đình rất kém, tự nhốt mình trong phòng cúi đầu ngủ.

Tinh lực của cậu luôn rất dồi dào, rất ít khi ngủ vào ban ngày, gần đây trời nóng, bể bơi trong sân vừa vặn phát huy được tác dụng, mùa đông cậu vẫn luôn mong ngóng được đi bơi, phao bơi cũng mua rồi, nào là gà con vịt con thậm chí là thỏ con, trong lúc không thể xuống bể cậu chơi phao bơi ngay trong nhà, cầm bơm hơi bơm phồng lên, sau đó lại xì hết hơi ra, làm vậy cả ngày vẫn vui vẻ. Mùa hè tới, nước trong bể sóng sa sóng sánh phản xạ lại ánh mặt trời, nhìn lấp la lấp lánh, trông rất mát mẻ, nhưng cậu lại tựa như không có hứng thú gì.

Đại khái là mời xong bị từ chối khiến cậu thương tâm, mỗi khi Cố Triều Ngạn nỗ lực dùng việc đi bơi dời đi sự chú ý của cậu đều bị ánh mắt bi thương nhìn cho không thể mở miệng nổi.

Đồ ngốc này, luôn có cách khiến người khác cảm nhận được nỗi đau cùng mình.

Nhưng Thẩm Thành Bình không muốn ở cùng bọn họ, bà có suy nghĩ của riêng mình, mong muốn của người già Cố Triều Ngạn không dám nhúng tay, việc bọn hắn có thể làm bây giờ cũng chỉ là tìm người chăm sóc cho bà thật tốt, Thẩm Thành Bình còn để lại số điện thoại cho Thẩm Đình, tuy nhóc ngốc này bây giờ còn chưa quen dùng điện thoại di động, nhưng vì để không bỏ lỡ điện thoại của bà, cậu luôn đặt điện thoại ở vị trí gần mình nhất.

Trạng thái như vậy kéo dài suốt mấy ngày mới bắt đầu có chuyển biến tốt.

Ngày đó Cố Triều Ngạn về nhà, nhìn thấy Thẩm Đình ngồi khoanh chân trên ghế salon ăn anh đào, ăn nhiều đến mức miệng chuyển sang màu hồng Cố Triều Ngạn không biết tâm tình cậu như thế nào, Thẩm Đình ngậm quả anh đào gọi hắn một tiếng ca ca, quai hàm nhô lên một cục, nhìn như con hamster nhỏ, nói năng cũng không rõ.

Trời nóng, Cố Triều Ngạn mới nhìn một lát liền bốc hỏa, cũng đi rửa tay cầm anh đào ra ăn, ăn được vài quả liền thấy quá ngọt không chịu nổi, hắn túm eo Thẩm Đình ôm cậu ngồi lên đùi của mình, Thẩm Đình vặn vẹo mấy cái, không muốn kề sát hắn đến như vậy, nhỏ giọng phản kháng lại, nói mình nóng.

Cố Triều Ngạn xoay người cầm điều khiển điều hòa hạ nhiệt độ xuống, nói: “Như vậy đã được chưa?”

Thẩm Đình không phản bác, liếc mắt nhìn hắn hai cái, không nói gì, tiếp tục ăn anh đào.
“Ăn ngon thế cơ à?”

“Ừm.”

Anh đào Thẩm Thành Bình mang đến đã ăn hết, vốn cũng không có nhiều, mấy ngày trước tâm tình của cậu không tốt, nhạt miệng,, ăn gì cũng ít, đến hôm nay bỗng nhiên lại muốn ăn, gọi người mau thật nhiều về.

“Miệng của em chảy cả nước ra kìa, bẩn quá đi, Thẩm Đình.”

“Hả?”

Thẩm Đình nâng tay lên xoa một chút, thấy trên mua bàn tay dính một ít nước trái cây hồng hồng, nhưng không nhiều, cậu liền không thèm để ý.

“Không bẩn mà.” Cậu đáp: “Đây là đồ ăn mà, bẩn làm sao được.”

Không lâu sau, trong phòng lạnh hơn, Thẩm Đình mặc áo phông cỡ lớn, bên dưới chỉ mặc một chiếc quần cộc, lớp da lộ ra ngoài nahnh chóng nổi da gà, cậu muốn lấy điều khiển từ xa nâng nhiệt độ lên, Cố Triều Ngạn không cho, cầm điều khiển giơ lên thật cao, chờ đến lúc Thẩm Đình căng eo đưa tay lên với, lại bị hắn kéo xuống.

“Lạnh thật mà…”

Ăn nhiều anh đào, đến hơi thở cũng ngọt ngào, Cố Triều Ngạn ngửi được vị thơm hoa quả trong miệng Thẩm Đình, cả trái tim cũng sắp dính lên người cậu.

“Ca ca, đừng nghịch.” Thẩm Đình không biết có nguy hiểm đang rình rập mình, còn đỏ mắt cầu xin hắn: “Anh muốn em bị đông chết sao?”

Cố Triều Ngạn xùy một tiếng, tăng nhiệt độ, kéo cậu càng sát vào người mình, sau đó hỏi dì Ngô đang ở đâu, Thẩm Đình nói dì ở trong phòng, chắc là đi ngủ rồi, lúc nãy còn nói chúc ngủ ngon với cậu.

Cố Triều Ngạn bấm eo của cậu nói: “Bây giờ không có ai quản được em đúng không, em có thể tùy ý thức đêm chứ gì?”

Thẩm Đình có máu buồn trên eo, bị đụng vào liền muốn trốn đi, cười cười dùng hai tay ôm hắn, nói: “Bây giờ mới mười giờ.”

“Mười giờ thì không cần đi ngủ à?” Cố Triều Ngạn hỏi cậu: “Buổi tối ăn mấy thứ này ít thôi, anh nhắc em bao nhiêu lần rồi.”

“Đây là hoa quả mà.”

Thẩm Đình cười hì hì hôn lên mặt hắn hai cái, nói:”Hoa quả rất bổ dưỡng.”

“Em cứ thử xem.” vươn tay không đánh người đang cười, lại còn phải đối xử tốt với tiểu tổ tông này, Cố Triều Ngạn cũng không tiện tiếp tục giả bộ nghiêm túc: “Đau bụng đừng có tìm anh.”

“Anh là ca ca mà.” Thẩm Đình đã sớm biết cách ứng phó trôi chảy: “Anh là ca ca em thích nhất.”

“Không tìm anh còn có người khác đúng không? Em được lắm Thẩm Đình.”

“Ý em không phải như vậy…”

Thẩm Đình chỉ lo hắn hiểu lầm, vội vội vàng vàng hôn lên mặt hắn, mềm như kẹo dẻo dính lên người hắn, tư thế này bỗng nhiên làm cậu nhớ lại một ít ký ức, không lâu trước đó cậu cũng thích dùng tư thế này chui vào lòng Cố Triều Ngạn, nếu Cố Triều Ngạn không chịu, hoặc không ôm cậu ngay, cậu liền mặt dày không chịu buông tay.

Có một lần Cố Triều Ngạn mở cuộc họp từ xa trong thư phòng, cậu chui từ dưới bàn làm việc qua, thò đầu ra từ giữa hai chân Cố Triều Ngạn, cho rằng Cố Triều Ngạn đang lén chụp ảnh một mình, cậu nhất định cũng phải lộ mặt trước ống kính.

Cuộc họp không thể làm cách khác đành phải tạm ngừng, Cố Triều Ngạn đóng tab, mở camera máy tính ra quay về phía cậu chụp liên tục, đợi đến lúc cậu thỏa mãn mới chịu đi.

Thẩm Đình nhớ lại, những ký ức xấu hổi đó hun nóng mặt cậu đến mức biến thành đỏ chót.

“Vậy em có ý gì?”

Cố Triều Ngạn mới chỉ cởi áo khoác, còn chưa tắm rửa, không muốn hôn cậu nhiều, người Thẩm Đình thơm thơm thật dễ ngửi!

“Em nói anh nghe một chút là có ý gì, có ai hôn hôn ca ca mình như vậy sao?”

Thẩm Đình tiếp tục đỏ mặt, không còn lạnh nữa, mà bị nóng đến mức choáng váng, không biết hắn đang hỏi cái gì, đành trả lời lung tung: “Có… Có mà…”

“Có ai nữa?”

“Em…”

“Vậy em cũng thật là nhẫn nại, dám hôn ca ca của mình như thế.” (Đoạn này tác giả gõ sai chính tả, ngồi đoán ý muốn lòi con mắt :< )

“Anh đang nói cái gì thế?” Cậu quay mặt sang bên khác, lộ ra bên mặt đỏ từ mang tai đến tận cổ: “Anh nói linh tinh cái gì thế, em nghe không hiểu, ca ca anh lại uống rượu à?”

“Không có.”

Cố Triều Ngạn nắm lấy mặt cậu bẻ lại, bắt cậu nhìn thẳng vào mình, híp mắt cười nói: “Đêm nay không uống rượu, rất tỉnh táo.”

Ánh mắt của Thẩm Đình có chút mơ màng, ngực phập phồng, thở hổn hển, dùng tay đẩy đẩy Cố Triều Ngạn: “Vậy anh mau đi tắm đi… Đừng có nghịch.”

Cố Triều Ngạn đè lại phần sau gáy của cậu để lại một cái hôn ngắn ngủi không mãnh liệt, ôm cậu về phòng ngủ, bản thân hắn đi tắm.

Thẩm Đình đứng ngoài phòng tắm do dự rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định đi vào đánh răng trước.

Lúc cậu đánh răng Cố Triều Ngạn đang tắm bên trong, ngăn cách bởi một lớp kính mờ, cửa kính đang mở, cậu luôn cảm thấy Cố Triều Ngạn đang ngó mình liên tục, rõ ràng người đi tắm không phải là cậu, nhưng cậu lại như thể bị người khác nhìn thấy hết, xấu hổ đến mức đầu óc trở nên mơ mơ màng màng.

Cậu đánh răng xong Cố Triều Ngạn vẫn chưa ra, trèo lên giường trước, sau đó không biết bị làm sao, bắt đầu đứng ngồi không yên, nằm cũng không thoải mái.

Cậu nhìn về phía tủ đầu giường của Cố Triều Ngạn, suy tư, ngăn tủ bên đó cậu còn chưa mở ra xem bao giờ.

Bời vì trước đây khi cậu muốn mở ra xem, Cố Triều Ngạn lừa cậu bên trong có yêu quái, mở tủ yêu quái sẽ chui ra ngoài ăn thịt cậu.

Cậu sợ muốn chết, về sau không còn nghĩ đến chuyện mở tủ nữa.

Thẩm Đình xoay người mấy cái, lăn đến bên kia giường, nhẹ nhàng kéo ngăn tủ đầu tiên ra.

Bên trong là vài cuốn sách, còn có một ít tài liệu, không có gì hay ho.

Ngay sau đó cậu mở ngăn kéo thứ hai, trong nháy mắt liền ngây ngẩn cả người.

Bên trong xếp tới mười mấy cái hộp, còn có một ít chai lọ to to nhỏ nhỏ.

Thẩm Đình cầm một hộp lên xem, sau đó sợ tới mức lập tức ném đi, nhanh chóng vén chăn lên chui vào trong, còn không quên tắt đèn ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play