Chuông bạch ngọc đeo dây đỏ giản dị, nhỏ nhắn tinh xảo.

Du Đào cầm lên lắc lắc, tiếng chuông có chút hơi trầm như đã va vào ngọc, âm thanh nghe cũng không rõ cho lắm nhưng lại rất trong trẻo, khác hẳn với chuông ngọc thông thường.

Lâm Lâm tặc lưỡi: “Tiểu tử này cũng khá hào phóng đấy.”

Nghe được lời này, Du Đào ngẩng đầu: “Lâm Lâm sư thúc, cái này có giá trị lắm sao ạ?”

Lâm lâm cười nói: “Hai chiếc chuông ngọc này âm thanh phát ra khác với những chiếc chuông ngọc thông thường, có đúng không?”

Du Đào gật đầu.

Lâm Lâm nói tiếp: “Lần này không phải hắn đi hàng phục một con hắc giao ngàn năm hay sao, ta thấy rằng một trong những cái tim chuông trong cái chuông chắc hẳn là viên giao châu của hắc giao ngàn năm.”

“Còn một viên khác thì hình như là nội đan của một loại thủy thú nào đó, cái này ta cũng không rõ cho lắm, ta cũng không có mắt nhìn tốt đến vậy, ngươi có thể tự mình hỏi hắn xem như nào.”

Giao châu của hắc giao ngàn năm, vừa nghe đã cảm thấy rất trân quý, Du Đào sốt ruột nói: “Không được, ta không thể nhận một món đồ quý giá đến như vậy.”

Lâm Lâm vỗ vai của nàng: “Hắn là sư huynh của ngươi, tặng cho ngươi một lễ vật gặp mặt thì có làm sao, cứ tự nhiên mà nhận lấy đi.”

“Thuộc tính của hắc giao là thuộc tính thủy, giao châu này giúp tĩnh tâm nhẹ nhàng, đối với việc tu hành hiện tại của ngươi có lợi ích rất lớn, cho nên ngươi cứ yên tâm mà cầm lấy.”

“Hơn nữa, các sư huynh của ngươi có thứ tốt nào mà còn chưa thấy qua, sẽ không để ý một đồ vật nhỏ như thế này đâu.”

Mấy năm đầu tiên, Lâm Lâm bị mấy tên đồ đệ của Huyền Vũ Tử lừa quá nhiều lần, hắn luôn ước bọn hắn từng người một sẽ bị lừa lại.

Lâm Lâm khuyên bảo nhiều lần, cuối cùng Du Đào cũng nhận lấy chuông ngọc, trong lòng lại nghĩ đến nên đáp lễ lại cho sư huynh như thế nào.

Úc Ly sư huynh sẽ thiếu thứ gì đây?

… Thoạt nhìn bộ dáng của hắn dường như không thiếu một cái gì cả.

Vậy hắn sẽ muốn thứ gì nhỉ?

… Chờ một chút, bây giờ hoàn cảnh của nàng nghèo nàn, cho dù có biết hắn thích cái gì dường như nàng cũng không thể tặng nổi.

Trong lúc suy nghĩ, không hề hay biết Du Đào đã đi đến Xuân Thâm Đài ở trong rừng sâu.

Bóng dáng nhỏ bé màu đen ở trên đài bạch ngọc đặc biệt bắt mắt, nép mình trong chiếc ổ nhỏ làm bằng đệm nhung, chiếc đuôi dài bằng nhung đen rũ xuống ở một bên.

Thấy nàng đi tới, nó nhướng mi mắt nhìn nàng một cái, ngay sau đó lại dời đi tầm mắt.

Hôm nay con mèo đen cũng ở đây!

Du Đào thở ra, lấy hộp đồ ăn có chứa ngũ linh ngư ra, đặt ở trên đài bạch ngọc.

Khi nghe Úc Ly giảng xong, biết được mình sử dụng đài tu luyện sai cách, Du Đào liền hiểu rõ mèo đen bá chiếm vị trí trung tâm của đài tu luyện ngược lại là đang giúp nàng.

Nhưng cũng không biết nó rốt cuộc có hiểu hay không, không biết là vô tình hay cố ý.

Nàng cười khẽ một tiếng: “Có phải là ngươi muốn giúp ta cho nên mới nằm ở chỗ này không?”

Mèo đen vẫn lạnh lùng như cũ, nghiêng đầu không thèm để ý đến nàng, lỗ tai run nhè nhẹ.

Du Đào cũng không tức giận, nàng mở hộp đồ ăn ra.

Kỳ thật mặc kệ có phải cố ý hay không, nó đều đã giúp nàng.

Hương thơm tỏa ra theo hơi nóng, nàng lấy tay phẩy phẩy, chờ đến khi hơi nóng tan hết liền đưa tới, nàng chân thành nói: “Chuyện ngày hôm qua không có sự cho phép của ngươi đã ôm ngươi, ta thực xin lỗi, về sau ta sẽ không làm như vậy nữa, tha thứ cho ta được không mèo con?”

Mèo đen nhướng mi nhìn con cá trên dĩa.

Mèo đen trầm mặc.

Mèo đen nhấc chân lên, giữ chặt cái đuôi đang ngoe nguẩy không kiểm soát của nó lại.

***

Ý xuân tràn đầy, sương sớm quấn quanh rừng sâu nhè nhẹ, nắng bốc hơi tạo thành những hạt nước li ti bám vào.

Một cơn gió chợt thổi qua, Du Đào chợt rùng mình. Gió lay động, sương sớm tụ lại, rơi khỏi cành lá um tùm lộn xộn trên đài ngọc trắng.

Nàng rút tay đang che đầu mèo đen, lau nước trên mu bàn tay: “Ngươi không thích ăn cá sao?”

Từ khi nàng mang cá đến, sau khi mèo đen nhìn thoáng qua liền quay đầu đi chỗ khác, dùng móng vuốt quấn quanh đuôi, chóp đuôi mềm mại khẽ đung đưa.

Nhìn qua tựa hồ không hứng thú với đĩa cá này.

Nhưng… Thật sự là sẽ có một con mèo không thích ăn cá sao?

Du Đào chau mày suy tư, những con mèo mà nàng gặp từ trước đến nay khi nhìn thấy cá đều không thể cưỡng lại được, cho dù đi thật xa nhưng khi ngửi thấy hương thơm của cá lập tức liền chạy tới vây quanh bên cạnh chân nàng kêu lên, không có con mèo nào thờ ơ như con mèo này.

… Chẳng lẽ con mèo này từ trước đến nay chưa từng ăn cá?

Suy nghĩ một lúc, Du Đào lấy ra một chiếc bát nhỏ bằng sứ màu trắng, cẩn thận nhặt xương cá ra, lấy phần thịt cá trắng và mềm ra rồi xếp chúng vào chiếc bát nhỏ.

Rồi nàng cụp mắt, đẩy chiếc bát sứ nhỏ màu trắng đến trước mặt mèo đen, nhỏ giọng nói: “Đây là thịt cá, ăn rất ngon, ngươi ăn thử đi.”

Mèo đen vẫn thờ ơ, cúi đầu từ từ điều chỉnh tư thế ngủ.

Hành động này làm cho Du Đào chắc chắn rằng con mèo này không có hứng thú với cá, nàng khẽ thở dài, uể oải nói: “Được rồi, ngươi không thích vậy thì ta đem nó về vậy.”

Nàng bưng lên bát nhỏ chuẩn bị cho vào lại bên trong hộp đồ ăn, định lần sau sẽ đi tìm hiểu xem mèo ở Tu chân giới thích ăn cái gì, sau đó mang món nó thích ăn vậy.

Đang mang đi giữa chừng, nàng bỗng cảm thấy có lực cản lại.

Du Đào chớp mắt, nhìn vào bàn chân của con mèo mềm mại đang ấn vào thành bát.

Nàng sửng sốt: “… Hả?”

Mèo đen tựa hồ ý thức được mình vừa làm cái gì, đuôi dựng lên, nhanh chóng đem vội vàng thu lại móng mèo, nhét trở lại khoảng trống giữa đệm và cơ thể.

Đôi đồng tử mèo vàng nhạt lạnh lùng nhìn về phía khu rừng phía xa, vẻ mặt bình tĩnh.

Như thể việc chặn Du Đào vừa rồi không phải là những gì mà nó đã làm vậy.

Du Đào đột nhiên nhanh trí, nàng đặt chiếc bát nhỏ màu trắng trở lại và đẩy nó đến trước mặt mèo con: “Ta biết ngươi không muốn ăn cái này, cũng không có hứng thú với cá, nhưng là đây một phần tâm ý của ta, để ngươi chịu thiệt rồi.”

“Ta đã gắp xương cá ra cho ngươi rồi, sẽ không bị mắc xương đâu, ngươi hãy nể mặt ta lần này nhé.”

Du Đào nói một lúc lâu, cuối cùng mèo đen mới chịu nhìn nàng một cái, liếc nàng một cái rồi khẽ khịt mũi.

Du Đào ngay lập tức hiểu rõ nó là đang muốn nói gì: Vì ngươi đã cầu xin ta như vậy, vậy thì ta sẽ nếm thử nhé.

Nàng buồn cười, thiếu chút nữa không nhịn được cười ra tiếng, nhanh chóng giả bộ bình tĩnh, gật đầu nói: “Được, được chứ!”

Trong lòng lại ở không khỏi có chút cảm thấy bồi hồi.

Quả nhiên là như nàng nghĩ, con mèo đen này là một con mèo kiêu ngạo nha.

Động tác của con mèo đen lười biếng ưu nhã, cắn một miếng nhỏ thịt cá đã được chọn lựa ra, đôi mắt vàng nhạt của con mèo khẽ nheo lại, dường như tâm trạng của nó rất tốt.(Ứng dụng TᎩT)

Nhận thấy  ánh mắt của Du Đào, ánh mắt của nó lại đột nhiên trở nên lạnh lùng, khẽ khịt mũi.

Nếu Du Đào đoán không sai thì ý tứ của nó chắc hẳn là: Hóa ra cũng chỉ có như vậy.

Du Đào cố nén xúc động muốn ôm ôm sờ sờ nó, nàng cười lên để lộ ra hai cái má lúm đồng tiền, nhẹ nhàng đi lên bệ ngọc đài ngồi xuống một góc.

Thật là một con mèo con đáng yêu nha.

Không biết có phải là ảo giác hay không, biểu cảm của con mèo đen này luôn khiến cho nàng nhớ đến Úc Ly sư huynh, rõ ràng là một con mèo, lại có thể khiến nàng cảm thấy khí chất thanh lãnh giống như sư huynh vậy.

Nàng cười nói: “Hôm nay ta còn có việc phải làm không thể mang cá đi được, chỉ có thể phiền toái ngươi giải quyết hết tất cả, nhé ~”

Tính tình mèo con có chút nóng nảy thì có làm sao đâu chứ!

Lớn lên đáng yêu là có thể được dỗ dành vô điều kiện luôn nha.

Nói xong, nàng lấy cặp chuông ngọc kia ra, quỳ gối vén làn váy lên lộ ra cổ chân mảnh khảnh, buộc chuông ngọc vào cổ chân, dùng tay lay động cặp chuông ngọc.

Chuông bạch ngọc có âm thanh trong trẻo, leng keng leng keng trên mắt cá chân, sợi dây đỏ đơn giản làm làn da của nàng càng thêm trắng nõn, trông vô cùng bắt mắt.

Lâm Lâm sư thúc đã nói, ngày thường đeo chuông ngọc, giao châu có thể khiến đài tu luyện càng thêm thanh minh, tốc độ tu luyện cũng sẽ nhanh hơn. Một tim chuông trong chiếc chuông còn lại là nội đan của thủy thú có thể bồi bổ cơ thể, giảm bớt mệt mỏi.

Tóm lại bất kể là đối với tu vi hay là cơ thể đều rất có lợi, để nàng mang theo bên người, tốt nhất là khi ngủ cũng không nên tháo ra.

Vốn dĩ Du Đào định đeo nó trên tay, nhưng là một kiếm tu thường xuyên sử dụng kiếm, nnagf thường di chuyển tay rất nhiều, nàng sợ nó sẽ vô tình bị hỏng hoặc văng ra khi luyện kiếm.

Đây là lễ vật do Úc Ly sư huynh tặng cho nàng, nàng một chút cũng không muốn làm hỏng nó.

Từ khóe mắt của Du Đào, nàng chợt chú ý tới ánh mắt của mèo đen, nàng theo đó nhìn qua, mèo đen lại vừa vặn quay đầu qua.

Chỉ có lỗ tai khẽ rung lên, ốc tai màu hồng cũng run run theo.

Hả? Hình như là nó đang nhìn cặp chuông ngọc này?

Nhưng trong nháy mắt Du Đào liền hiểu rõ tâm lý của con mèo lạnh lùng này.

Nó khẳng định là có hứng thú với cặp chuông ngọc này, thích cặp chuông này nhưng biểu hiện ra ngoài lại không quan tâm cho lắm.

Du Đào chợt nhớ lại rằng lúc khi trước nàng còn sống ở Hải Thành, nàng thường xuyên thấy những cô nương nhà giàu ôm mèo của họ đi chơi, trên cổ của những con mèo đó đều có đeo chuông bằng đá quý tinh xảo và đẹp đẽ quanh cổ.

Nàng nhìn mèo đen, mím môi, trong lòng đã có quyết định.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play