Vào mùa xuân, núi Thiên Cảnh sương mù mạn sớm chiều.
Du Đào đã hoàn thành lớp học sáng sớm, đi xuyên qua đám đệ tử thưa thớt, nhanh chóng đi qua cánh rừng tràn ngập khói sương, tầm mắt có chút băn khoăn.
Trước khi tới nơi, từ đằng xa nàng bắt gặp một thân ảnh nhỏ bé ở trong Xuân Thâm Đài.
Nó lười biếng nằm trên đệm ngọc đài êm ái, híp mắt nửa dựa vào gối, nắng vàng ấm áp chiếu xuyên qua cành lá, nhuộm lên bộ lông nhung đen mềm mại một vệt nắng dịu dàng.
Cái đuôi nhung đen mềm mại không chút để ý mà đáp ở bên cạnh đài, lắc qua lắc lại, thản nhiên tản mạn.
!!
Nó thật sự đang ngủ bên trong cái tổ nhỏ mà nàng đã làm cho nó vào ngày hôm qua!
Du Đào cười đến cong cả mắt.
Nàng nhập tông môn đã được một tháng, mỗi ngày đều sẽ tới Xuân Thâm Đài để tu luyện, nơi này là nơi mà đại sư huynh sắp xếp cho nàng tu luyện, chỉ có một mình nàng thường tới đây, sẽ không có ai khác tới đây quấy rầy nàng.
Cho đến giữa trưa ngày hôm qua, Xuân Thâm Đài bỗng nhiên có một vị khách không mời mà đến, hơn nữa còn ngay lập tức liền không chút khách khí mà bá chiếm lấy vị trí trung tâm đài tu luyện của nàng.
Một con mèo đen.
Du Đào gia nhập tông môn một tháng, về cơ bản nàng không giao lưu với bất kỳ ai, ngoại trừ việc tu luyện có chỗ nào không hiểu thì sẽ đi hỏi nhị sư huynh Hoa Liên.
Có lẽ là do tính cách nên nàng thích tu luyện một mình hơn.
Xuân Thâm Đài là một nơi rất tốt, nằm sâu bên trong rừng, hiếm khi có người đặt chân đến, Du Đào ở chỗ này một tháng cũng không gặp bất kỳ người nào đi nhầm vào chỗ này.
Du Đào quan sát kỹ con mèo đen này, chỉ cảm thấy này con mèo nhỏ này thật sự rất xinh đẹp, đôi mắt màu vàng kim có chút phát quang, cái đuôi khẽ đung đưa, nhất cử nhất động ưu nhã dè dặt.
Mắt con mèo này vậy mà lại có vài phần tương tự người kia, như là tia nắng ban mai của ánh mặt trời.
Nàng hơi sửng sốt một chút rồi mỉm cười.
Hơn nữa con mèo đen đen này cũng không sợ người một chút nào, thấy nàng lại đây, nó chỉ lười biếng nâng mí mắt lên nhìn nàng một cái rồi sau đó nhắm mắt lại, tiếp tục phơi nắng.
“Ngươi thật là đáng yêu nha.” Du Đào chân thành nói.
Du Đào nghĩ thầm, con mèo nhỏ này chắc là nghe không hiểu tiếng người rồi.
Có lẽ là bởi vì một ít đặc điểm tương đồng đặc biệt, đối với việc nó bá chiếm tu luyện đài của mình Du Đào cũng không thấy khó chịu.
Du Đào ghé vào bên cạnh đài Ngọc Tử, tốt tính thương lượng với nó: “Tuy rằng ngươi rất đáng yêu, nhưng ta còn phải tu luyện đó, nơi này là nơi tu luyện của ta, ngươi tránh sang bên cạnh một chút được không?”
Giao tiếp với nó hiển nhiên là vô dụng.
Mèo đen lạnh lùng vốn lười phản ứng với nàng.
Du Đào lại đợi trong chốc lát, thấy nó không có phản ứng gì, nàng chỉ có thể động thủ bế nó lên.
Kết quả vừa mới vươn tay, nàng còn chưa đụng tới lông tơ, không kịp phòng ngừa đã bị một móng vuốt hung hăng cào trúng, khiến nàng đau đến mức “Tê” một tiếng.
Mèo đen khẽ ngẩng đầu lên, đôi đồng tử thẳng đứng khẽ nheo lại, con ngươi vàng kim bất thiện nhìn chằm chằm nàng, móng vuốt sắc nhọn trên miếng đệm màu hồng lộ ra như đang cảnh cáo.
Du Đào chưa từ bỏ ý định, nàng lại lần nữa vươn tay.
Không hề bất ngờ lại thu hoạch được thêm hai “đường đỏ”.
Nói cũng nói không nghe, chạm vào cũng chạm không được, trải qua nửa canh giờ một người một mèo giằng co tra tấn nhau, Du Đào chỉ có thể lựa chọn ——
Dưới ánh mắt lạnh như băng của con mèo đen, nàng thử bò lên trên từng chút từng chút, tận lực rụt ở một bên ngọc đài mà tu luyện.
Một buổi trưa tu luyện nghẹn khuất khiến nàng eo đau gối nhức.
Kỳ thật nàng hoàn toàn có thể lười biếng không tu luyện, mấy ngày trước đây không biết là tu luyện sai ở đâu, khi tu luyện xong đan điền lại cảm thấy có chút đau đớn.
Nhị sư huynh Hoa Liên nói nàng nên nghỉ ngơi mấy ngày rồi lại tiếp tục nhưng Du Đào cũng không chịu nghỉ ngơi.
Nàng vốn là một bé gái mồ côi, tư chất cũng vô cùng bình thường, có thể đi vào Vũ Xương Phái tu luyện đã được coi là cực kỳ may mắn, chưa nói đến việc còn có thể bái nhập dưới môn của Huyền Vũ Tử sư tôn, quả thực là đã mất đi không ít đại vận của nàng.
Bên dưới Huyền Vũ Tử môn tổng cộng có ba vị đệ tử, đại sư huynh Khương Hành Cảnh thực lực cao thâm khó đoán, nhị sư huynh Hoa Liên là một đan sư đại năng, tiểu sư huynh Úc Ly càng là trời sinh kiếm cốt.
Ba người ở Tu chân giới, người này nổi danh hơn người kia.
Nàng thì ngược lại, ngày nhập tông đó sau khi các sư phụ khác ở đại điện chọn xong chỉ còn dư lại có một mình nàng không ai nhận.
Có thể nói, nàng trở thành đồ đệ Huyền Vũ Tử môn quả thực là làm sư môn hổ thẹn.
Du Đào cũng không muốn làm sư phụ bởi vì có một đồ đệ như nàng mà bị mất mặt, cho nên từ ngày bắt đầu nàng nhập tông đến giờ vẫn luôn nỗ lực tu luyện.
Tuy rằng thiên phú của nàng thấp, nhưng nàng sẵn sàng nỗ lực tu luyện.
Tin tưởng về sau sẽ có một ngày, nàng cũng có thể trở thành người như các sư huynh của nàng!
Còn bây giờ sao……
Du Đào che lại vết cào trên mu bàn tay, hèn mọn nhắm mắt: Đây là kết cục của tu vi thấp kém, ngay cả một con mèo cũng đánh không lại, tu luyện còn phải xem sắc mặt của một con mèo.
Điều này lại khiến cho nàng càng thêm kiên định phải quyết tâm tu luyện thật tốt.
Sớm muộn gì có một ngày nàng sẽ thuần phục con mèo đen này đến dễ bảo, chỉ biết kêu meo meo.
Chờ Du Đào tu luyện xong, mở mắt ra đã là buổi tối, vừa vặn nhìn thấy mèo đen cũng duỗi thân đứng lên, tựa hồ cũng đang chuẩn bị rời đi.
Nàng khẽ hừ nhẹ một tiếng: “Ngươi ngủ cũng giỏi thật đấy, một khi ngủ là ngủ hết một buổi chiều.”
Mèo đen chậm rãi liếc nhìn nàng một cái, nhìn quét trên dưới, sau đó nó nhẹ nhàng nhảy xuống ngọc đài rời đi, chớp mắt đã biến mất ở trong rừng.
Du Đào nghĩ thầm, cũng không biết này con mèo đen từ đâu ra, nhìn nó da lông mềm mượt nhẵn nhụi, không giống như mèo hoang, chỉ là tính tình này không khỏi có chút quá cao ngạo rồi, chạm vào một cái cũng không cho chạm vào.
Điểm này tựa hồ cũng có chút giống người kia.
Du Đào nhìn theo mèo rời đi, sờ sờ cơ thể, lần này nàng tu luyện xong, tựa hồ đan điền không còn đau giống như lúc trước nữa.
Kỳ quái, vì sao vậy?
Du Đào tạm thời không nghĩ ra được là vì sao, có điều thân thể không có khác thường là chuyện tốt, nàng điều tức hạ khí nhảy xuống ngọc đài, vừa mới chuẩn bị phải đi, dường như nàng nhớ tới cái gì bỗng nhiên ngừng lại.
Do dự trong chốc lát, nàng móc từ trong túi ra tới một mảnh nhung lót, gấp vài cái trải ở trong góc rồi lại làm một cái gối đầu nhỏ, làm một cái ổ.
Nhìn cái ổ mèo đơn sơ, nàng đại công cáo thành vỗ vỗ tay.
Đúng vậy, vì phòng ngừa ngày hôm sau nó vẫn còn nằm ở chỗ này bá chiếm đài tu luyện của nàng cho nên nàng mới làm cái ổ này chứ không phải là sợ ngọc đài quá lạnh nó sẽ cảm lạnh đâu!
…… Được rồi, nàng thừa nhận, kỳ thật là nàng thật sự rất yêu thích động vật nhỏ.
Từ nhỏ Du Đào lớn lên luôn một mình lẻ loi, cùng mèo chó hoang lưu lạc trên đường ở chung với nhau đã trở thành chuyện bình thường. Nàng không giỏi giao tiếp với mọi người, cũng không quen nói nhiều, nhưng từ trước đến nay lại chơi đùa cùng động vật nhỏ rất tốt.
Ừm…… Chỉ có con mèo đen này là ngoại lệ mà thôi.
Nó là nhãi con đầu tiên mới gặp mặt đã cào nàng mấy cái.
Du Đào bước lên ánh trăng trở về phòng của mình, chỉ có một chiếc giường cùng cái bàn, còn có thanh kiếm bảo bối treo trên tường trống của nàng.
Tắm rửa xong, nàng nằm lên giường, nhìn lên trần nhà suy nghĩ, thường nói mèo không thể từ chối một chiếc ổ mềm mại, không biết nó có thích hay không nhỉ.
Với lại, nó…… Ngày mai không biết nó có tới hay không?
-
Mà hiện tại, Du Đào nhìn mèo con kiệt ngạo khó thuần ngày hôm qua nằm trên chiếc ổ mà nàng làm, nhịn không được nheo lại mắt.
Quả nhiên không có mèo con nào có thể từ chối một cái ổ mèo mềm mại!
“Không hổ là ta, thật thông minh.” Du Đào khoe khoang.
Như vậy nó ngủ ở trong góc, sẽ không quấy rầy nàng tu luyện.
Một mũi tên trúng hai đích!
Du Đào nhịn không được lộ ra một nụ cười, nàng đi đến bên cạnh ngọc đài chuẩn bị bò lên trên.
Mèo đen đang nghỉ ngơi lại bỗng nhiên mở bừng mắt, chậm rì rì nhìn nàng một cái, không biết có phải ảo giác hay không, trong mắt Du Đào thấy được một tia trào phúng từ con ngươi màu vàng kim nhàn nhạt của nó.
Chỉ thấy mèo đen lười biếng đứng lên, cong đuôi, kéo cái ổ mèo tới giữa ngọc đài, sau đó động tác ưu nhã tự phụ, lại nằm xuống.
Du Đào: “……”
Nếu nàng không nhìn lầm, nó đang trào phúng nàng đấy à?
Phải vậy không?
Du Đào buồn bực, tức giận chọc vào ổ mèo: “Hiện tại ngươi đang ngủ trên đài tu luyện của ta đấy, thế mà lại còn không biết xấu hổ như vậy.”
Nàng nói lẩm bẩm: “Ngươi có biết của ăn là của nợ hay không, con mèo hư hỏng này.”
Con mèo đen này thoạt nhìn thực sự rất có linh tính, Du Đào đánh giá con mèo nhỏ này ở Tu chân giới đại khái là có thể nghe hiểu được lời nói của nàng nhỉ.
Nếu không thì nó cũng sẽ không làm hành động như vậy sau khi nghe thấy nàng khoe khoang.
Đáng tiếc nàng tức giận cũng vô dụng, con mèo đen hoàn toàn không nhượng bộ, Du Đào chỉ có thể hèn mọn ngồi co rút ở một góc của ngọc đài để tu luyện một ngày.
Cũng may lần này mèo đen còn tính là có chút lương tâm, nhường cho nàng một chút không gian còn có chỗ để chân, không đến mức đau lưng mỏi gối giống như ngày hôm qua.
Chiến thuật di chuyển ổ không thực hiện được, Du Đào quyết định áp dụng chiến thuật khác, lần này nàng không tu luyện đến buổi tối nữa, trước khi mặt trời lặn nàng đã kết thúc việc tu luyện.(Ứng dụng TᎩT)
Nàng xoa xoa thắt lưng, tức giận trừng mắt nhìn mèo đen còn đang ngủ, dùng sức một chút nhảy xuống khỏi Xuân Thâm Đài, cố ý gây ra tiếng động để quấy rầy nó.
Kết quả quay đầu nhìn lại, nó vẫn còn đang ngủ.
Hả? Vẫn không tỉnh hay sao?
Du Đào mở to mắt.
Vậy thì không phải là nàng có thể lén lút sờ nó một chút hay sao!
Bàn tay có ý đồ xấu duỗi về phía mèo đen đang ngủ say, Du Đào nín thở tiến lại gần, nhẹ nhàng ôm nó lên, dùng tay chạm vào móng vuốt của mèo con.
A a a thật mềm mại, đáng yêu quá!
Du Đào không kiềm chế được nhéo nhẹ vào chân của mèo đen nhưng giây tiếp theo một cái bóng đen lóe lên, móng vuốt cào lên cổ nàng sau đó nhảy xuống từ trong lòng ngực của nàng, nàng ôm lấy cổ kêu lên đau đớn.
“A! Đau đau đau!”
Được rồi, con mèo đã tỉnh rồi.
Nhìn đôi mắt tròn màu vàng kim nhàn nhạt của mèo con đang nhìn chằm chằm nàng, không hiểu sao Du Đào lại cảm thấy vô cùng chột dạ.
Rõ ràng chỉ là một con mèo mà thôi.
Nàng khẩn trương chỉ tay vào con mèo: “Cái đó… là do lúc nãy ngươi rơi ra khỏi ngọc đài, ta chỉ muốn ôm ngươi để vào bên trong ổ mà thôi.”
“Ta làm sao có thể nhân lúc ngươi ngủ mà lén lút ôm ngươi cơ chứ, điều này là hoàn toàn không thể nào, ta không phải là loại người như vậy đâu!”
Du Đào càng nói càng cảm thấy chột dạ, nàng lại sợ nó cào nàng thêm lần nữa cho nên lùi lại về sau, sau đó liền chạy đi không thấy bóng dáng.
Cho đến khi bóng dáng của thiếu nữ biến mất trong rừng vắng, gió cũng ngừng thổi, cành lá lặng yên.
Một vầng sáng mê huyễn trong rừng lướt qua, một thiếu niên mặc áo trắng bỗng nhiên xuất hiện ở trên Xuân Thâm Đài, nửa dựa vào bên đài ngọc, thần sắc lạnh lùng, bên tai lại có chút ửng hồng.
Đôi mắt màu vàng kim nhàn nhạt xinh đẹp hơi híp lại, nhìn chăm chú bóng người biến mất ở trong rừng cây, đốt ngón tay như ngọc nắm lại, sốt ruột gõ lên mặt bàn, cố gắng trấn tĩnh lại.
Vừa rồi hình như đã đụng phải…
=== TN Team: Tada~ Truyện mới truyện mới, mong mn ủng hộ nhá!!