“Luyện công không nên háo thắng muốn tăng nhanh thực lực mà cần phải có độ chặt lỏng. Tu luyện đài linh khí nồng đậm, khi sử dụng nhất định phải vận dụng từng bước, bắt đầu chậm rãi thích ứng từ các góc, nếu không sẽ tạo thành tổn thương đối với thân thể về lâu dài.”

Du Đào ngẩn người, rốt cuộc nàng cũng hiểu ra tại sao mấy ngày hôm trước khi nàng tu luyện xong đan điền lại cảm thấy đau đớn.

Thì ra là… Con mèo đen kia bá chiếm tu luyện đài của nàng, kỳ thật ngược lại là đang giúp nàng hay sao?

Những điều Úc Ly giảng đều là một số kiến thức cơ bản và thực tế mới vừa bước vào con đường tu tiên, Du Đào cũng không hiểu biết nhiều đối với phương diện này và cũng không có sự chỉ dạy của sư phụ cho nên khi nghe giảng nàng cảm thấy những điều này rất bổ ích.

Xét cho cùng sư phụ Huyền Vũ Tử thu nhận nàng làm đệ tử hiện tại vẫn còn đang bế quan.

Lúc đầu Du Đào còn tập trung quan sát Úc Ly nhưng trong quá trình nghe giảng, nàng dần dần chăm chú say mê lắng nghe bài giảng, cho nên phần lớn thời gian nàng đều cúi đầu ghi chép.

Nàng ghi chép một cách nghiêm túc, không nhìn chằm chằm quan sát hắn nữa, bắt đầu ghi chép liên tục.

Ánh nắng buổi sáng thật sống động, Úc Ly trên bục giảng cụp mắt xuống, thản nhiên liếc nhìn thiếu nữ đang vùi đầu ghi chép.

Bên trong ánh mắt dường như ẩn chứa điều gì đó.

Du Đào vẫn tiếp tục ghi chép.

Đúng lúc giảng đến chỗ trọng điểm, giọng nói của thiếu niên hơi nặng một chút, giọng nói cũng lạnh lùng hơn.

Những tân sinh ngồi ở dưới vô cùng hào hứng.

Du Đào gật đầu như gà con mổ thóc, tay viết không ngừng, nhanh chóng ghi lại những điểm chính cần ghi nhớ.

Trí nhớ tốt cũng không bằng việc ghi chép cẩn thận, trí nhớ của nàng cũng không tốt cho lắm, cho nên ghi chép là cách tốt nhất.

Nàng nghĩ thầm: Lớp học này của Úc Ly sư huynh có lẽ chính là lớp học mơ ước tha thiết của Lâm Lâm sư thúc đi, các tân sinh không có một người nào ngủ gật trong lớp, cũng không có người châu đầu vào xì xào to nhỏ.

Mọi người đều chăm chú lắng nghe và hợp tác vô cùng nhiệt tình.

“híc…”

Du Đào bị thu hút bởi tiếng nức nở nhẹ, tìm kiếm âm thanh đó nhìn qua, trong chớp mắt nàng nhìn thấy Lâm Lâm sư thúc đang rơi nước mắt bên bệ cửa sổ, đôi mắt đỏ hoe đang lặng lẽ lấy tay lau nước mắt.

“…”

Ừm… Cũng có thể là không phải vậy.

Ngày thường Lâm lâm sư thúc giảng bài vô cùng nghiêm túc, có chỗ nào đệ tử không hiểu, hắn sẽ vô cùng kiên nhẫn, tỉ mỉ giải thích cặn kẽ, kiến thức đã giảng qua cũng sẽ chịu khó giảng đi giảng lại rất nhiều lần.

Rất nhiều lần khi Du Đào đến lớp sớm thì thấy hắn đã ở giảng đường từ bao giờ rồi, vẻ mặt tập trung, miệng lẩm bẩm chuẩn bị cho bài giảng.

Hắn rất có tâm trong việc giảng dạy cho đệ tử, nhưng bất đắc dĩ lớp học của hắn vẫn không ai lắng nghe bài giảng, chúng đệ tử phía dưới hoặc là không chuyên tâm, hoặc là ngủ gật.

Du Đào do dự một chút, ngồi thẳng dậy, ở dưới mắt của thiếu niên, dùng thuật pháp lặng lẽ đưa chiếc khăn tay qua đó.

“Du sư muội.”

Du Đào:!!

Nàng đứng thẳng dậy ngay lập tức.

Giọng nói lạnh lùng từ đỉnh đầu truyền đến: “Phải tập trung nghe giảng.”

Làm việc riêng bị bắt tại trận.

Du Đào đỏ mặt một lúc, vô cùng xấu hổ, nàng ngoan ngoãn gật đầu: “Ta đã biết.”

“Ừm.” Sắc mặt thiếu niên bình đạm lên tiếng, đem chiếc khăn tay nửa đường đã bị chặn được ném vào trong tay áo.

“Tịch thu.”

Du Đào đương nhiên cũng không dám phản đối.

Nàng cũng không liếc mắt về phía Lâm Lâm sư thúc nữa, cũng không biết Lâm Lâm sư thúc sẽ phản ứng như thế nào, chỉ lo cúi đầu tiếp tục ghi chép.

Sự việc này xảy ra thực ra cũng chỉ là một chuyện nhỏ, mấy trăm đệ tử ở giảng đường cũng không có bất kỳ ai chú ý tới.

Thanh âm của Úc Ly cũng rất nhỏ, thanh âm của Du Đào càng là nhỏ như muỗi kêu, tân sinh ở hàng phía sau thậm chí không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cho rằng Úc Ly sư huynh trong lúc giảng bài cảm thấy có chút mệt mỏi nên dừng lại một chút mà thôi.

Chỉ có Du Đào bởi vì chuyện này mà đứng ngồi không yên trong cả buổi học.

Hắn mới nãy đã kêu ra họ của nàng, điều đó có nghĩa là hắn chắc chắn biết nàng…

Cũng biết nàng là tiểu sư muội của hắn.

Cũng đúng thôi, lúc ấy khi gia nhập tông môn chuyện nàng được Huyền Vũ Tử thu nhận làm đệ tử đã lan truyền ra khắp nơi, toàn bộ tông môn đều biết, hắn cũng không lý do gì mà không biết cả.

Chỉ là… Lần đầu tiên gặp mặt đã để lại cho hắn một ấn tượng xấu đến như vậy.

Hiện tại tiểu sư huynh nhất định là cảm thấy nàng là một học viên hư thường xuyên đến lớp trễ, đi học thì không chú ý lắng nghe giảng bài.

Mãi cho đến khi tan học, khuôn mặt nhỏ của Du Đào vẫn còn rầu rĩ buồn bã.

Sau khi ổn định lại tâm tình của mình, Lâm Lâm sư thúc đi đến, đem túi trữ vật đặt lên bàn, hắng giọng nói: “Úc Ly sư huynh của các ngươi đã chuẩn bị lễ vật tân sinh cho các ngươi, từng người một từ đằng sau đi đến phía trước nhận một cái đi.”

Các đệ tử phấn khích thiếu chút nữa làm nóc nhà nổ tung.

“A? Mấy lớp trước cũng có đãi ngộ như thế này sao?”

“Mấy lớp trước cũng không được Úc Ly sư huynh tới giảng bài đâu.”

“Đúng vậy , nói như vậy chúng ta thật là quá may mắn rồi!”

Lâm Lâm hừ lạnh: “Không được ồn ào.”

Trong nháy mắt giảng đường lại lập tức an tĩnh lại, lặng ngắt như tờ, cũng có thể nghe cả tiếng hô hấp.

Lễ vật được chuẩn bị cho tân sinh là vảy của hắc giao ngàn năm, một khối to bằng bàn tay, đã được luyện hóa qua bằng kỹ thuật đặc biệt, linh lực tích trữ trong mỗi chiếc vảy hiện tại cực kỳ tinh khiết, có thể tiến hành hấp thu luyện hóa giúp cho việc cải thiện nền tảng tu vi.

Bản thân những cái vảy này cũng cực kỳ cứng rắn, mang theo hơi lạnh sắc bén, hắc giao có thuộc tính thủy, vảy là tài nguyên rèn luyện thuộc tính thủy hiếm có.

Lúc này, Úc Ly sau khi giảng một lớp xong lại không có một chút ý định nói chuyện nào vào lúc này, tùy ý ngồi ở vị trí trống ngay bên cạnh Du Đào.

Hắn không động đậy, chuyện phân phát lễ vật đương nhiên sẽ do Lâm Lâm sư thúc làm.

Du Đào nhìn các đệ tử xếp hàng trật tự lần lượt đi ngang qua nàng, nhận lễ vật tân sinh từ Lâm Lâm sư thúc và bước ra khỏi giảng đường.

Nàng thận trọng nhìn thiếu niên ở cách đó không xa bên trái qua khóe mắt.

Thiếu niên thanh lãnh hàng mi dài hơi rủ xuống, nhắm mắt lại lặng lẽ dựa vào tường giờ phút này đắm chìm trong ánh nắng mặt trời, làn da vốn đã trắng nõn của hắn bị ánh mặt trời chiếu vào tựa hồ trở nên trong suốt, Du Đào mơ hồ có thể nhìn đến mạch máu màu xanh lơ.

Tiểu sư huynh có vẻ mệt và ngủ thiếp đi rồi?

Ngay khi nàng đang suy nghĩ, hàng mi dài trong tầm nhìn của nàng khẽ rung, giây tiếp theo Du Đào bất ngờ không kịp đề phòng đối diện với một đôi mắt màu vàng nhạt.

Nói lâu cho nên giọng nói của hắn có một chút khàn, hầu kết của Úc Ly chuyển động một chút, phát ra âm tiết lười biếng mơ hồ: “Muội đang nhìn ta à?”

“A…”

Du Đào hơi kinh ngạc một chút rồi sau đó nghiêm mặt đưa sổ ghi chép của nàng qua, chỉ vào một chỗ rồi nói: “Đúng vậy, chỗ này lúc nãy muội nghe không hiểu lắm, tiểu sư huynh có thể giải thích lại một lần nữa được không ạ?”

Nàng hơi dịch người ngồi thẳng dậy, làm ra bộ dáng hỏi ý kiến, kỳ thật là nàng nương theo động tác này để che giấu vành tai nóng bừng cùng với tiếng tim đập thình thịch của mình.

Vừa rồi nàng nhìn lướt qua tiểu sư huynh, nàng cảm thấy Úc Ly sư huynh giống như một con mèo lười nhác đang ngủ gật, bất kể là động tác hay giọng nói đều rất giống.

Thật sự là đáng yêu đến chết mất.

Úc Ly cầm lấy sổ ghi chép của nàng ở trên bàn trượt qua, nhướng mi nhìn một lượt, đốt ngón tay chậm rãi gõ lên trên bàn.

Hắn cười khẽ, giọng điệu có chút khó hiểu: “Khi sư muội làm việc đều rất tập trung và chuyên tâm.”

Du Đào chớp mắt hai cái, không biết tại sao nói: “Nhưng vừa nãy ta còn bị huynh bắt được khi đưa khăn cho Lâm Lâm sư thúc…”

Nàng đột nhiên hiểu ra khi đang nói, loại ngữ điệu này của hắn có vẻ giống “phản nghĩa” hơn trong kỹ năng giao tiếp ngôn ngữ.

Nói cách khác hắn không phải đang khen nàng.

Du Đào tức khắc xấu hổ cúi đầu: “Thực xin lỗi tiểu sư huynh, về sau ta nhất định sẽ nghiêm túc nghe giảng bài.”

“Ôi, Úc Ly sư điệt, ngươi nghiêm khắc như vậy làm cái gì, không phải chỉ mới có lần này hay sao. Du Đào cũng là thấy ta khổ sở nhất thời tốt bụng, ngày thường đều rất nghiêm túc nghe giảng bài.” Lâm Lâm bước xuống nói.

Không biết từ khi nào giảng đường chỉ còn dư lại ba người bọn họ, Lâm Lâm cầm túi trữ vật trống không lắc lắc: “Sư điệt, lần này ngươi tính toán không đúng rồi, thiếu một phần, lấy ra một phần nữa đi.”(Ứng dụng TᎩT)

Khớp tay mảnh khảnh đặt bút xuống viết, chữ xuất hiện ngày càng nhiều, giọng nói của thiếu niên hơi yếu ớt: “Trên người của hắc giao chỉ có tổng cộng 398 phiến vảy sở hữu linh lực nồng đậm.”

Thật trùng hợp, thật trùng hợp, có tổng cộng ba trăm chín mươi chín tân sinh.

Lâm Lâm cười nói: “Những người khác đều có phần, cho nên không thể thiếu mỗi phần của tiểu sư muội ngươi chứ nhỉ? Đây còn là lần đầu tiên ngươi và sư muội ngươi gặp mặt, không có một chút lễ vật gặp mặt thì không ổn, điều này là không thể nào chấp nhận được.”

“Không có vảy, vậy nhất định là phải có thứ gì khác, sừng hay gân gì đó, chuyến đi này của ngươi, ta không tin trên người ngươi không có đồ tốt.”

“… Phiền phức.”

Không khí an tĩnh trong chốc lát, sổ ghi chép được đóng lại, thiếu niên đứng lên, tùy ý đem một vật đặt ở trên sổ ghi chép, cùng với cả bút cùng nhau đẩy trở về trước mặt thiếu nữ.

Giọng điệu của hắn bình đạm: “Ta đi đây.”

Thiếu niên nói đi là đi, ngay lập tức rời khỏi giảng đường, Du Đào thu hồi ánh mắt, nhìn về phía đồ vật hắn để lại trên sổ ghi chép.

… Một cặp chuông ngọc?

====

Truyện: Mềm Mại Đối Lạnh Lùng

Tác giả: Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính

Tên gốc: Kiều Liên

Editor: Team TN

Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , Song khiết 🕊️ , Cung đình hầu tước , Duyên trời tác hợp , 1v1 , Thị giác nữ chủ

Văn án:

Gia Ninh công chúa, Lý Tiện Ngư, vốn ngoan ngoãn từ nhỏ, điều duy nhất mà nàng từng làm trái là vào ngày sinh nhật năm đó đã tự mình mua về một thiếu niên lạnh lùng tuấn tú.

Lý Tiện Ngư đặt tên cho hắn là Lâm Uyên, để hắn làm ảnh vệ của mình.

Cung nhân đều biết, ảnh vệ tên Lâm Uyên kia tuy tuấn mỹ nhưng ít nói, tính tình lạnh nhạt đến cực điểm.

Cho dù là cung nga mỹ mạo rơi xuống nước ngay trước mặt hắn, hắn cũng tuyệt không duỗi tay cứu giúp.

Nhưng chỉ cần Lý Tiện Ngư gọi tên hắn, bất cứ lúc nào, bất cứ đâu, Lâm Uyên luôn xuất hiện ở bên cạnh công chúa, nói một câu —— “Thần ở đây.”

Sau này ——

Địch Nhung tiếp cận, kiếm chỉ đế kinh, việc mất nước chỉ còn là chuyện một sớm một chiều.

Các cung nhân đều tìm cơ hội trốn đi, cuối cùng, ngay cả Lâm Uyên suốt ngày trầm mặc bên người công chúa cũng không xuất hiện nữa.

Mọi người đều nói Lâm Uyên đã rời bỏ công chúa nhỏ để bỏ trốn một mình.

Lý Tiện Ngư tránh trong chăn gấm khóc suốt một đêm, khi tỉnh lại hốc mắt nàng đỏ hồng, cản lại người muốn bắt mình.

—— Dù sao thì thân thủ Lâm Uyên tốt như vậy, nhất định có thể bình an sống sót trong loạn quân.

Chỉ cần không mang theo gánh nặng là nàng.

***

Ngày mất nước, công chúa đầu rơi trâm cài, váy áo nhiễm máu, mắt thấy sắp bị làm nhục dưới người Nhung.

Một nhánh thiết kỵ phá trận mà đến, nam tử cầm đầu mặc giáp sắt đeo trường kiếm, rạch ra một đường máu trong loạn quân, cứu Lý Tiện Ngư.

Lý Tiện Ngư nghe thấy người khác gọi hắn là ‘ bệ hạ ’, nơm nớp lo sợ ngẩng đầu lên từ trong lòng ngực hắn, đối diện với gương mặt thanh lãnh, nghẹn ngào mở miệng.

“Lâm Uyên?”

Nam tử ôm lấy nàng, hôn lên nước mắt trên đuôi mắt nàng, thấp giọng đáp lại.

“Thần ở đây.” “Nguyện vì công chúa, một đời làm thần.” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play