Vì để kiếm đủ một trăm tích phân, trong khoảng thời gian tiếp theo này, Du Đào sắp xếp thời gian tu luyện vào ban ngày và sử dụng thời gian buổi tối đi làm nhiệm vụ của tông môn.

Nhưng cứ như vậy, thời gian nghỉ ngơi của nàng đột nhiên bị rút ngắn lại, mỗi ngày nàng chỉ có thể ngủ được hai tiếng.

Mấy ngày đầu thì không sao nhưng càng về sau di chứng thiếu ngủ càng xuất hiện thường xuyên, đến lớp học buổi sáng nàng cứ buồn ngủ và ngáp liên hồi.

Ngày nào nàng cũng phải tự véo vào cánh tay mình để nghe giảng cho tỉnh táo.

Lâm Lâm sư thúc tìm nàng, sau giờ học đã ngăn nàng lại hỏi: “Du Đào sư điệt, gần đây ngươi gặp phải khó khăn gì sao? Hay là ngươi bị bệnh? Chúng ta không thể giấu bệnh sợ thầy. Nếu thân thể ngươi có vấn đề thì nhất định phải nói ra.”

“Ta không bị ốm, Lâm Lâm sư thúc.”

Du Đào lắc đầu giải thích: “Nhưng ta có hẹn ba ngày sau sẽ đến Thanh Đăng Phong của Tàng Thư Các nhưng tích phân lại không đủ dùng cho nên trong khoảng thời gian này phải đi làm nhiệm vụ của tông môn.”

Ba ngày sau, không phải là ngày 28 tháng 3 sao.

Sao ngày này lại nghe quen tai đến như vậy…

Lâm Lâm nghĩ lại, chợt nhớ ra.

Ngày này không phải là ngày quyết đấu được để cập trong bài đăng “Quyết chiến Thanh Đăng Phong” gần đây đang lan truyền đến ồn ào huyên náo đó sao?!

Hắn nhớ rằng có người đã lan truyền ở phía sau bài đăng là Du Đào cùng Chúc Minh Ngọc ước hẹn quyết đấu.

Lúc ấy hắn còn cảm thấy là người nọ đang nói nhảm, thầm nghĩ ngày thường Du Đào cư xử rất tốt làm sao có thể đi thách thức người khác.

Bây giờ nghe những gì Du Đào vừa mới nói, Lâm Lâm ngay tức khắc mở to hai mắt nhìn chằm chằm nàng.

Trong lòng hắn vẫn không thể tin được, tiếp tục hỏi tiếp: “Người mà ngươi hẹn ước là ai?”

Du Đào cụp mắt nói: “Đồng học Chúc Minh Ngọc nha.”

Lâm Lâm: “…”

Thật đúng là hai người các ngươi à!!

Lâm Lâm vốn dĩ cũng đang định nói chuyện với Chúc Minh Ngọc để khai thông tâm lý của nàng một chút, trong khoảng thời gian gần đây nàng ấy rõ ràng cũng không ổn cho lắm…

Thật trùng hợp, Lâm Lâm tình cờ nhìn thấy thiếu nữ mặc váy màu lam mang theo kiếm tan học đang đi ngang qua, hắn vẫy vẫy tay gọi nàng: “Chúc sư điệt, ngươi lại đây một chút, ta có một chuyện muốn hỏi ngươi.”

Chúc Minh Ngọc nghe thấy âm thanh quay lại, mang theo đôi mắt thâm quầng, vẻ mặt trắng bệch, toàn thân thì toát ra một bầu không khí u ám, trong đôi mắt đầy tơ máu.

Giọng của nàng ta khàn khàn: “Lâm Lâm sư thúc, có chuyện gì sao ạ?”

Lâm Lâm nuốt nước bọt, hắng giọng: “Chúc sư điệt, gần đây ngươi có gặp khó khăn gì không… Hay là bị bệnh…”

Chúc Minh Ngọc mỉm cười nói: “Đa tạ Lâm Lâm sư thúc quan tâm, ta không sao.”

Đừng cười, cứu mạng.

Cười rộ lên còn đáng sợ hơn đấy trời!!

Sắc mặt Lâm Lâm rối rắm nhìn chằm chằm nàng ta.

Cái này… Bộ dáng này, nhìn thế nào cũng thấy là không được “ tốt” cho lắm?!

Bên này Du Đào cuối cùng cũng chuẩn bị tốt tinh thần, đã nghĩ xong kịch bản bắt chuyện ở trong lòng, nàng nở một nụ cười chào hỏi cùng Chúc Minh Ngọc: “Chào buổi sáng, Chúc đồng học, ngươi đang đi ăn sao?”

Chúc Minh Ngọc chậm rãi dời ánh mắt lên mặt cô nương, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: “Chào buổi sáng, Du đồng học.”

“Ăn?” Nàng ta cười hắc hắc hai tiếng: “Chỉ có kẻ yếu mới cần ăn.”

Dạo này mỗi sáng lên lớp Du Đào đều buồn ngủ như vậy, có một lần vào đêm khuya nàng còn thấy nàng ta đi đến Xuân Thâm Đài tu luyện.

Nàng biết ngay mà, chắc chắn Du Đào đang tận dụng khoảng thời gian này âm thầm tu luyện!

Cho nên mấy ngày này Chúc Minh Ngọc cũng không ngủ nhiều, toàn bộ thời gian đều luyện kiếm, làm gì có thời gian ăn cơm.

Nếu không phải lớp học buổi sáng là quy định trong tông môn, Chúc Minh Ngọc cũng sẽ không đến lớp học buổi sáng.

Du Đào thấy tình trạng của nàng có chút lo lắng: “Nếu không ăn thì cơ thể sẽ không chịu được đâu, ngươi xem ngươi kìa, đi đường mà cơ thể còn lung lay muốn ngã.”

Nàng lấy từ trong túi ra một trái cây màu đỏ, đưa cho nàng ấy: “Đây, trước tiên hãy ăn lót dạ đi.”

Chúc Minh Ngọc né tránh tay nàng, phòng bị lùi về phía sau một bước.

Bây giờ nhận ra đánh không lại nàng nên định đầu độc nàng bằng những trò bẩn thỉu, có phải không?

Nàng ta chế nhạo nói: “Ồ, ta sẽ không bị lừa bởi mánh khóe của ngươi đâu! Hẹn ba ngày sau gặp lại!”

Du Đào có chút sững sờ: “… Hả?”

Nói xong Chúc Minh Ngọc liền xoay người rời đi, nhưng nàng ta xoay người hơi mạnh, suýt chút nữa ngã xuống.

Du Đào muốn đi lên để giúp nàng ta nhưng ai có thể ngờ rằng Chúc Minh Ngọc thấy động tác của nàng thì lại chạy nhanh hơn, biến mất khỏi giảng đường trong nháy mắt.

Nhìn phương hướng nàng ta đang đi, có vẻ như là đi đến đấu trường luyện kiếm.

Du Đào không khỏi cảm khái: “Chúc đồng học thật cần cù chăm chỉ đối với việc tu luyện, ta hổ thẹn không bằng.”

Lâm Lâm: “…”

Để hắn ngẫm nghĩ lại nên nói chuyện này bắt đầu từ khi nào đã.

Chỉ trong ba giây sau Lâm Lâm liền bỏ cuộc.

Hắn càng suy nghĩ lại càng thêm đau đầu.

Chuyện này mặc kệ xem xét từ bất kỳ góc độ nào đều cảm thấy rất kỳ quái!

Du Đào cùng Chúc Minh Ngọc là một trong số ít người nghiêm túc nghe giảng lớp học buổi sáng của hắn, ngày thường cũng rất lễ phép, không gây chuyện, đều là những đệ tử luôn ngoan ngoãn nghe lời của hắn.

Lâm Lâm nghĩ trăm lần cũng nghĩ không ra: Vì cái gì Du Đào sẽ chủ động quyết đấu với Chúc Minh Ngọc?

Hắn vừa định hỏi Du Đào một chút, kết quả khi quay người lại Du Đào cũng đã biến mất không thấy.

Tiểu cô nương này chạy cũng nhanh thật đấy.

Huyền Vũ Tử đang bế quan, đại sư huynh Khương Hành Cảnh đang ở ngoài tông môn, nhị sư huynh Hoa Liên là một người không đáng tin cậy.

Lâm Lâm suy tư một lát, mở ra danh sách liên hệ trên lưu ly kính, tìm người đó, soạn một tin nhắn gửi đi.

Thời kỳ nổi loạn của Tiểu sư muội nhà ngươi đến rồi, muốn cùng người khác quyết đấu, ngươi cũng mặc kệ không quan tâm hay sao?

Hiện tại Huyền Vũ Tử có tổng cộng bốn đệ tử, ngoại trừ hai vị sư huynh kia ra, tin nhắn của Lâm Lâm tất nhiên là được gửi cho Úc Ly.

Chỉ là Lâm Lâm đợi một lúc nhưng bên kia cũng không trả lời.

Hắn không biết là Úc Ly đang bận hay là không muốn quản chuyện này, cho nên muốn phớt lờ xem như không có chuyện gì xảy ra.(Ứng dụng TᎩT)

Hắn còn nhớ ngày đầu tiên khi Úc Ly và Du Đào gặp nhau, lễ vật gặp mặt Úc Ly đưa cho Du Đào cũng là do hắn đề cập đến, lại còn ngại phiền, vừa ném xuống đã rời đi luôn.

Cũng đúng, hắn (UL) vốn là loại người có tính tình lãnh đạm như vậy, nhất định không muốn vì tiểu sư muội mới gặp mà giải quyết mấy chuyện vặt vãnh này.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Lâm Lâm tắt đi lưu ly kính, dự định sáng mai đến lớp tìm hai người Du Đào cùng Chúc Minh Ngọc để nói chuyện cho rõ ràng.

Dù thế nào đi nữa, họ đều là những đệ tử ngoan ngoãn của hắn lại hẹn quyết đấu ở trước mặt hắn, hắn cũng không thể mặc kệ được.

Chỉ là hắn có chút nghi hoặc.

Úc Ly này trở về từ Mạc Hà cũng đã hơn nửa tháng, rõ ràng là ở bên trong tông môn, thế nhưng ngoại trừ ngày đó tới giảng bài nhìn thấy hắn một lần, còn nửa tháng này hầu như là không thể nhìn thấy hắn.

Tiểu tử này mỗi ngày đều là đang làm cái gì thế nhỉ?

-

“Chào buổi sáng, mèo con.”

Du Đào cứ như thường lệ đến Xuân Thâm Đài, cười chào hỏi cùng mèo đen.

Mèo đen ngước cái đầu nhỏ ngái ngủ lên, dùng con ngươi mèo vàng nhạt liếc nhìn nàng một cái, khẽ ậm ừ đáp lại rồi uể oải đi về.

Trong hai tuần qua, con mèo đen ngày nào cũng xuất hiện ở Xuân Thâm Đài, ngáp dài rồi uể oải nép vào ổ mèo, lặng lẽ cùng nàng luyện công, ở lại cả ngày.

Từ “sự kiện ăn cá” ngày hôm đó, sau khi nàng phát hiện ra tính khí của con mèo, Du Đào ngày càng yêu thích con mèo này hơn, quan hệ của bọn họ tốt hơn nhiều so với không khí căng thẳng trước đó, bọn họ có thể hòa hợp với nhau!

Chẳng qua đến bây giờ mèo con vẫn không cho phép nàng chạm vào nó dù chỉ một chút, mỗi lần nàng đều ngọt ngào nói: “Cho phép ta chạm vào đuôi của ngươi nhé, chỉ một lần thôi!”

Con mèo đều chống cự co người lại, tai nó run rẩy, nhảy lùi về phía sau vài bước.

Lấy hành động thực tế biểu lộ chính bản thân nó không tình nguyện.

Du Đào không được chạm vào mèo con thì tỏ vẻ vô cùng ai oán.

Nhưng nàng lại là người luôn giữ chữ tín, nàng đã nói trước với nó là sẽ không tự ý ôm nó nếu không có sự cho phép của nó, nàng phải tuân theo những gì mà nàng đã nói.

Vì vậy, Du Đào chỉ có thể nhìn chiếc đuôi nhung vô thức đung đưa sau lưng con mèo, cố kìm lại ý muốn đưa tay ra chạm vào nó.

Nàng nhẹ thở dài nói: “Hôm nay ta sẽ không luyện tập ở Xuân Thâm Đài nữa, ta định đi đến đấu trường luyện kiếm, ta đến đây để nói với ngươi một tiếng.”

Luyện khí tầng thứ năm xem như một cảnh giới nhỏ, Du Đào dùng thời gian một tháng tu luyện từ cấp không đến luyện khí tầng thứ tư, nhưng từ luyện khí tầng thứ tư đến luyện khí tầng năm phải mất hơn nửa tháng để chạm ngưỡng thăng cấp.

Linh khí trong đan điền rất sung túc nhưng dường như vẫn còn thiếu thứ gì đó, cụ thể thì nàng cũng không thể nói chính xác là ở đâu.

Chỉ là nàng mơ hồ cảm thấy mình cần phải có một chút cơ hội để thực chiến.

“Mấy ngày nay có thể ta sẽ không đến, ta nghĩ một con mèo như ngươi ở Xuân Thâm Đài có thể sẽ nhàm chán, ngươi có muốn cùng ta đi đến đấu trường luyện kiếm hay không?”

Mèo đen nghe xong lời này, bình đạm nhìn nàng một cái, nhẹ nhàng nhảy xuống ngọc đài và biến mất ở trong rừng.

Điều này có nghĩa là nó không muốn đi đến đấu trường luyện kiếm cùng với nàng, Du Đào cũng không quan tâm lắm về điều đó, nàng lại đây nói một tiếng chủ yếu là sợ nó đây chờ nàng, nó có nơi khác để đi thì càng tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play