Sau khi tìm kiếm một lúc lâu, rốt cuộc Du Đào cũng tìm được một vài nhánh cây khô, lại nhặt một chút lá rụng, sau đó nàng vội vã quay trở lại sơn động.
Lớp tuyết dày bị đẩy sang một bên, ánh sáng chiếu vào. Lông mi Chúc Minh Ngọc khẽ run rẩy, nhìn thân ảnh bận rộn của Du Đào, trong lòng nàng càng thêm có cảm giác chua xót.
Đợi hồi lâu mà Du Đào không quay lại, nàng ấy còn nghĩ rằng Du Đào đã chạy trốn.
“Xem ra ngươi rất có kinh nghiệm.” Chúc Minh Ngọc nhìn động tác châm lửa thuần thục của nàng mà nói.
Du Đào ừ một tiếng "Trước khi đến Vô Thường tông, ta sống ở Hải Thành, ngày nào cũng phải nhóm lửa nấu nướng, lâu dần liền trở nên thành thạo."
"Trước đây ngươi sống một mình sao?"
Du Đào cẩn thận đem những chiếc lá rụng để vào trên ngọn lửa nhỏ và trả lời: "Đúng vậy, ta đã quen rồi."
"Hiện tại ta cũng ở một mình, lúc trước sư huynh hỏi ta có muốn ở chung với đệ tử khác hay không, ta suy nghĩ một chút, quyết định thôi quên đi."
"Tại sao thế?"
Ngọn lửa nhỏ dần dần biến thành ngọn lửa lớn hơn, nhảy lên tạch tạch, Du Đào suy nghĩ một lúc rồi cười nói: "Bởi vì khi ngủ ta sẽ ngáy to và nghiến răng nên sợ làm phiền đến người khác."
Chúc Minh Ngọc:...nói dối.
Mấy ngày trước, nàng ấy đã thấy Du Đào ghé vào trên bàn ngủ gục sau giờ học buổi sáng, rất an tĩnh.
Hô hấp nhẹ nhàng, thoạt nhìn thấy rất ngoan.
Giống như một con thỏ con mà nàng ấy đã nuôi trước đây.
Dù sao nguyên nhân chân chính mà Du Đào không nói, Chúc Minh Ngọc cũng có thể đoán được.
Với tư chất tầm thường như nàng lại được Huyền Vũ Tử Tôn Giả nhận làm đồ đệ, cho nên trong đám đệ tử, nàng nhất định sẽ không thể kết giao bằng hữu, cho dù có kết giao cũng không phải là thật lòng.
Điều này cũng có thể thấy được qua việc từ trước đến nay nàng luôn đi ra ngoài một mình.
Du Đào đốt lửa, mặc dù đã ngồi bên cạnh đống lửa để sưởi ấm nhưng cũng không cảm thấy ấm áp lắm, nàng ở bên ngoài quá lâu cho nên tay chân đã mất hết cảm giác.
Nàng đảo mắt nhìn xem Chúc Minh Ngọc, phát hiện sắc mặt tái nhợt của nàng ấy đã dịu đi một chút mới nhẹ nhàng thở ra.
Xem ra việc nhóm lửa rất có tác dụng đối với nàng ấy.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Du Đào kiệt sức đến nỗi thậm chí mí mắt cũng không thể mở, cứ chốc lát nàng lại tát vào mặt mình, chốc lát nữa thì véo vào lòng bàn tay, nỗ lực hết sức tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào đống lửa đang cháy.
Ngọn lửa chập chờn, trong chốc lát biến thành đám mây, sau đó hóa thành một con mèo, cuối cùng từ từ hóa thành khuôn mặt của Úc Ly.
Vào ngày đó hai năm trước, cuối cùng nàng cũng lâm vào trong ảo mộng của hải yêu, nàng không nhớ rõ mình đã mơ thấy gì, nhưng sau khi tỉnh lại, ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy được Úc Ly.
Hắn cũng vừa mở mắt ra, hai người đối diện nhìn nhau, Du Đào nhớ lại chuyện đang nói lúc trước khi lâm vào ảo mộng, suy nghĩ một chút liền hiểu ngay người cứu nàng là hắn.
Nàng vội vàng cảm tạ: "Đa tạ tiên nhân đã cứu ta."
...Mặc dù ảo mộng này là do hắn không cẩn thận làm ra, bởi vì hắn đã quên rằng bên cạnh còn có một người bình thường là nàng.
Úc Ly không nhìn nàng nữa, thanh âm có chút khàn khàn: "Không cần cảm ơn ta."
Du Đào đánh giá hắn một chút, phát hiện lỗ tai của thiếu niên phiếm hồng, trên mặt cũng hơi nóng nên nàng chớp chớp mắt hỏi: "Tiên nhân, giải mộng có phải rất khó hay không?"
Úc Ly bình tĩnh nói: "Không có việc gì."
Du Đào do dự: "Nhưng thoạt nhìn huynh có vẻ rất mệt mỏi. Có phải mộng của ta rất kỳ quái hay không? Huynh đã nhìn thấy gì vậy? Có thể nói cho ta biết hay không…"
Thiếu niên lạnh giọng đánh gãy lời nàng: “Không được.”
Có thể là có điều gì đó cần được bảo mật.
Du Đào ngoan ngoãn: "Vậy được rồi. Tiên nhân, huynh có biết tại sao lần đầu tiên hải yêu thi thuật thì ta lại không có việc gì nhưng lần thứ hai liền bị trúng chiêu không?"
Điều này làm cho nàng vô cùng khó hiểu, không lý nào lại như vậy, không thể nào nói hải yêu thi thuật lần đầu tiên là giả được.
Lúc này rốt cuộc Úc Ly cũng nhìn nàng nhưng cảm xúc trong đôi mắt màu vàng kim kia lại vô cùng mờ mịt sâu thẳm.
Trầm mặc một lát, hắn quay đầu lại nói từng chữ: "Ta cũng không biết."
Du Đào chớp chớp mắt, còn chưa kịp hỏi thêm câu nào, thiếu niên đã vô cùng tự nhiên mà ngồi xổm trước người nàng: "Được rồi, đừng hỏi nữa, ta đưa ngươi về nhà."
Du Đào: ! ! !
Tuy rằng chân bị thương nhưng nàng vẫn còn miễn cưỡng có thể đi được - thiếu nữ Du Đào, cảm thấy thụ sủng nhược kinh mà vô cùng bất ngờ.
Hai tay nàng ôm cổ hắn, mặt nóng bừng, nàng hơi hơi chôn mặt vào bờ vai gầy của hắn để chỉ vị trí nhà mình, cứ như vậy mà được thiếu niên cõng đưa về nhà.
Du Đào nhìn chằm chằm vào ánh lửa quá lâu, nên phải chớp mắt liên tục để giảm bớt sự cay mắt.
Ngày đó, sau khi đưa nàng về nhà, Úc Ly liền rời khỏi Hải Dụ Thành từ lúc đó đến hai năm sau, Du Đào cũng chưa bao giờ gặp lại hắn.
Du Đào nghĩ.
Nửa tháng trước, khi gặp lại, sắc mặt hắn bình tĩnh, hoàn toàn xem nàng như người xa lạ, hiển nhiên đúng như nàng dự đoán, hắn đã sớm quên nàng rồi.
Dù sao thì hắn cũng đã cứu rất nhiều người, chỉ riêng ở Hải Thành đã có mấy trăm người, không nhớ rõ nàng cũng là chuyện hết sức bình thường.
Đoạn tao ngộ này có lẽ chỉ là một trong những ngày bình thường mà hắn trải qua thôi.
Không biết qua bao lâu, lớp tuyết dày bỗng nhiên bị đẩy ra.
Ánh sáng chói mắt đồng thời chiếu vào, âm thanh sốt ruột lo lắng của Hoa Liên vang lên ở bên tai, “Tiểu sư muội!”
"Phù, ta tìm được rồi."
Giằng co quá lâu, lúc này ý thức của Du Đào đã có chút mơ hồ, thậm chí nàng không biết người tới lúc nào.
Nàng trì độn một lúc mới chuyển mắt qua, nhìn thấy hai bóng người ngược sáng.
Nàng hơi sửng sốt.
Sư huynh Hoa Liên và... Úc Ly sao?
Hoa Liên vội vàng kiểm tra tình hình của hai nữ hài, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm: "Cũng may vết thương được xử lý kịp thời, sư đệ, tiểu sư muội giao cho ngươi."
Nói xong, hắn ôm Chúc Minh Ngọc lên, dùng Ngọc truyền tống trở về.
Chúc đồng học không có việc gì thì tốt quá rồi.
Du Đào thu hồi tầm mắt đang nhìn về phía Chúc Minh Ngọc, trong nháy mắt đã nhìn thấy người thiếu niên đang ngồi nửa người trước mặt mình, đôi mắt xinh đẹp màu vàng kim đang tràn đầy khẩn trương, lo lắng.(Ứng dụng TᎩT)
Ý thức của nàng trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt, vòng lặp thời gian tựa hồ trùng với khoảnh khắc của hai năm trước, mũi đột nhiên chua xót.
Úc Ly bình tĩnh nhìn nàng: "Muội còn có thể động được không?"
Hắn vừa mới nói xong thì nữ hài đột nhiên giơ tay, lôi kéo ống tay áo hắn.
Nàng chậm rãi ngước đôi mắt chứa đầy hơi nước lên, hi vọng mà lại vô cùng thận trọng: “Tiểu sư huynh, ta không có sức, chân cũng rất đau.”
"Huynh có thể cõng ta đi được không?"
Sau khi thiếu nữ nói xong câu nói gần như là làm nũng này, không khí xung quanh đột nhiên im lặng.
Ngoài cửa động tuyết rơi rào rạt, gió tuyết thét gào.
Ngay khi Du Đào vừa ngước mắt lên, bắt gặp đôi đồng tử màu vàng kim của thiếu niên đột nhiên trầm xuống, ý thức nàng liền hồi phục, đầu óc trì độn cũng từ từ xoay chuyển.
Nàng, nàng vừa mới nói gì vậy?
Nàng vừa hỏi tiểu sư huynh có thể cõng nàng trên lưng được không sao?
Nàng cúi đầu nhìn xuống lần nữa, tay mình vẫn còn đang nắm lấy tay áo của người ta chưa buông, Du Đào vội rút tay lại như hoảng sợ, đặt ra sau lưng.
Nghiêm chỉnh như sách giáo khoa đã dạy, bịt tai trộm chuông, tự lừa gạt rằng mình chưa có nói cái gì.
Nàng xấu hổ cúi đầu, lúng ta lúng túng nói: "Thật xin lỗi tiểu sư huynh, vừa rồi đầu óc ta không được minh mẫn lắm, huynh cứ xem như ta chưa có nói qua cái gì, ta có thể tự đi được."
"Muội……" Úc Ly dường như muốn nói gì đó, hắn dừng một chút, nhíu mày nhìn nàng: "Muội xác định có thể tự mình đi sao?"
"Đúng, đúng." Du Đào gật gật đầu.
Nàng đỡ vách đá chậm rãi đứng lên, kỳ thật hai chân của nàng đã cứng đờ đến nỗi không còn cảm giác, vừa nặng nề lại vừa tê dại.
Nàng thử cố gắng bước lên một bước, không có việc gì, nàng thở phào nhẹ nhõm, lại bước tiếp bước thứ hai, thứ ba, đột nhiên trọng tâm không ổn định, cả người không tự chủ được ngã xuống trên nền tuyết.
“……!!”
Một luồng linh lực nhẹ nhàng chợt túm lấy cổ áo phía sau của nàng, kéo trọng tâm nàng về lại phía sau, đến khi nàng đứng vững thì tiêu tán.
Thanh âm phía sau nhàn nhạt vang lên: "Dường như sư muội rất thích tuyết thì phải?"
“……”
Chuyện này nàng chỉ muốn nói dối hắn một chút thôi, Du Đào cắn môi, do dự một chút mới nhỏ giọng nói: "Vừa rồi... Vừa rồi ta còn tưởng rằng tiểu sư huynh sẽ cảm thấy phiền phức, không muốn cõng ta, cho nên ta mới nói mình có thể tự đi được."
"Đúng thật là rất phiền phức." Thanh âm lạnh lùng khẽ hừ một tiếng.
Quả nhiên là vậy, Du Đào cúi đầu xuống.
"Tuy nhiên, ta thấy hiện tại muội không thể đi được, hơn nữa ta nể mặt muội, dù sao muội cũng đã chủ động thỉnh cầu”
Thiếu niên chợt quay đầu đi, hàng mi thật dài khẽ rũ xuống che đi cảm xúc trong đáy mắt, lời nói trong miệng, thanh âm càng lúc càng nhẹ.
“…… Cũng không phải không được.”
Du Đào ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên: ...Hả?
Nam tử bạch y trắng như tuyết, thân cao thẳng như trúc, đi tới ngồi xổm nửa người trước mặt nàng.
Từ góc độ này của Du Đào chỉ có thể nhìn thấy bên tai trắng nõn của tiểu sư huynh và những đốt ngón tay rõ ràng đang nắm chặt đặt trên đầu gối.
Du Đào do dự một chút, vẫn không có nói ra câu "Kỳ thực, tiểu sư huynh không cần miễn cưỡng, chờ ta nghỉ ngơi khôi phục một hồi liền có thể rời đi."
Một ít tâm tư riêng giấu kín khiến nàng nhắm mắt lại, bất chấp đem thân mình cúi xuống, nhẹ nhàng vòng tay quanh cổ người thiếu niên.
Ngập ngừng một lúc, thiếu niên liền vững vàng cõng thiếu nữ lên trên lưng và bước ra ngoài.
Sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh như thường, nhưng đôi tai lộ ra giữa mái tóc đen lại nổi lên một màu hồng nhạt.