Nhiệt độ không khí quá lạnh khiến máu trong người lưu thông chậm lại, tứ chi trở nên cứng đờ.
Du Đào nhìn Chúc Minh Ngọc ngày càng suy yếu, nàng cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ không ổn, họ sẽ bị đông lạnh đến chết nếu không đợi được người tới.
Nàng gạt đống tuyết chắn ở cửa động sang hai bên, xem xét tình huống bên ngoài, sau khi thấy không có yêu thú nào xuất hiện ở gần đó thì mới chui ra ngoài.
"Chúc đồng học, ngươi ở chỗ này chờ ta."
Cửa động lại được nàng dùng tuyết lấp kín một lần nữa, Chúc Minh Ngọc đang dựa vào vách đá nhìn lớp tuyết chỉ có những tia sáng mỏng manh xuyên qua, cắn môi nỗ lực xua tan cơn buồn ngủ.
Du Đào ra ngoài là vì muốn tìm một số cành cây và củi khô để nhóm lửa sưởi ấm.
Nhưng nơi đây chỉ là cảnh tượng một mảnh trắng xoá toàn là tuyết, không thấy được cây cối gì, ánh mặt trời chói chang chiếu vào mắt, nhìn hồi lâu, Du Đào cảm thấy đôi mắt mình có chút chua xót nên chớp chớp mắt.
Sau đó nàng cảm thấy mũi mình cũng hơi chua xót.
Kỳ thật, nàng cũng không bình tĩnh chút nào như những gì mình biểu hiện ra ngoài mà ngược lại, trong lòng nàng lại thập phần hoảng loạn đến vô thố.
Nàng vừa mới bước vào con đường tu tiên, chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này sẽ xảy đến với mình như vậy.
Nàng cũng không xác định được người nọ có nhìn thấu trò vặt đó của nàng hay không, tin tức mà nàng lưu lại có được người khác phát hiện hay không, rốt cuộc có thể có người tới cứu các nàng hay không.
Chỉ là lúc nàng vô cùng hoảng loạn như vậy lại vô cớ mà nghĩ tới Úc Ly.
Hai năm trước, một đôi hải yêu đã tìm đến Hải Dụ Thành báo thù, vì nữ nhi của chúng bị ngư dân vô tình bắt giết, chúng đã dệt một hồi ảo mộng của hải yêu, đưa toàn bộ người dân trong thành vào mộng cảnh.
Bá tánh hãm sâu trong ảo mộng, nhắm chặt hai mắt lần lượt cầm vũ khí để giết nhau.
Khi đó, Du Đào cũng không biết vì nguyên nhân gì mà nàng không lâm vào mộng cảnh mà còn nhìn thấy được quá trình thi thuật của đôi hải yêu.
Nàng hoảng loạn chạy trốn trong thành, các bá tánh không có ý thức, trong tay cầm lao, cứ thế mà đâm nàng.
Cuối cùng nàng chạy không nổi nữa, sức cùng lực kiệt, đã vậy chân còn bị thương, loạng choạng ngã vào ngõ hẻm cụt, bị những bá tánh nhắm chặt hai mắt chặn lại.
Vào thời điểm nguy cấp, một đạo kiếm quang hất mạnh cây lao đang đâm tới văng ra xa, cánh tay nàng được người khác nắm lấy, thân mình bất ngờ nhẹ một chút, giây lát sau đã an toàn đáp đến trên nóc nhà.
Người nọ buông nàng ra, Du Đào quay đầu lại liền nhìn thấy rõ bộ dáng hắn, nàng hơi hơi sửng sốt.
Người này đeo kiếm sau lưng, đứng thẳng tắp, hắc y lạnh lùng, đôi mắt và lông mày đẹp như tranh vẽ, nhưng đôi mắt kim sắc của hắn lúc nhìn quanh lại mang theo một sự lạnh lẽo không thể tới gần.
Là một thiếu niên vô cùng xinh đẹp.
Nàng sống ở Hải Dụ Thành mười mấy năm chưa từng thấy người nào đẹp như vậy nên nhất thời có chút ngốc, hỏi: "Ngươi là hải yêu phải không?"
Thiếu niên nghiêng sang nhìn nàng một cái, tựa hồ không ngờ nàng sẽ hỏi một câu khiến người khác phải im lặng không nói được lời nào như vậy.
Hắn dừng một chút, lạnh lùng phun ra một câu: "Nếu ta là hải yêu cũng sẽ không ăn thịt người như ngươi."
Du Đào a một tiếng, âm thầm nói: “Thì ra hải yêu cũng kén ăn như vậy sao.”
Nàng hỏi: “Vậy hải yêu thích ăn dạng gì? Ta sẽ phát triển theo hướng trái ngược lại.”
Thiếu niên: “……”
Hắn vừa định nói chuyện, một giây sau liền nghe được tiếng xé gió, ma âm từ giữa không trung đánh tới một cách chính xác, hiển nhiên là đã nhận ra sự tồn tại của hắn.
Động tác của Úc Ly di chuyển cực kỳ nhanh, đẩy Du Đào lên gác mái, dùng linh lực tạo ra một vòng bảo hộ rồi nhanh chóng rút trường kiếm ra đón lấy chiêu thức, bay lên không trung triền đấu cùng hải yêu.
Người bình thường như Du Đào hoàn toàn bị hai bên xem nhẹ, từ cửa sổ gác mái nhìn trên không trung, những tia lửa cùng linh quang phát ra khi hai vũ khí leng keng chạm vào nhau, chói đến nỗi khiến hai mắt của nàng đều chảy nước mắt.
Mặc dù nàng không hiểu tu vi nhưng nàng cũng có thể nhìn ra, rõ ràng là thiếu niên đang chiếm thế thượng phong, hải yêu kia ra tay công kích trước nhưng đã bị đánh trả liên tiếp khiến nó phải thất bại mà lui về.
Du Đào nhìn xong liền thở phào nhẹ nhõm, như vậy đôi hải yêu này rất nhanh sẽ bị hàng phục.
Từ từ đã……
Một đôi hải yêu.
Du Đào tập trung nhìn kỹ hơn, từ nãy đến giờ và chỉ có một con hải yêu nam chiến đấu với thiếu niên thôi, còn hải yêu nữ vẫn chưa từng xuất hiện.
Du Đào ngay lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn, tại sao một một con hải yêu đang chiến đấu mà một con khác lại không ra?
Rất rõ ràng là hải yêu kia đã nhận thấy được thực lực chênh lệch giữa hai bên, cho nên muốn……
Du Đào nhìn qua nhìn lại băn khoăn, rốt cuộc nhìn thấy dưới góc tường, trong một góc khuất phát ra một chút ánh sáng xanh lam yếu ớt.
Đó là linh quang khi hải yêu chuẩn bị thi thuật.
Du Đào lại nhìn thoáng qua thiếu niên trên không trung, dường như hắn không hề phát giác điều này, vẫn chuyên tâm đối phó với hải yêu đang không ngừng khởi xướng công kích.
Trong lòng nàng đã đưa ra phán đoán rất nhanh, nếu bị đôi hải yêu này thực hiện được thì cả hai bọn họ đều không thể sống được.
Ma âm ầm ĩ như thế, Du Đào không thể lớn tiếng đem việc này báo cho hắn được, Du Đào suy nghĩ, dự tính chạy xuống gác mái, đi ngăn cản, làm cho hải yêu phân tâm.
Bỗng nhiên trong đầu nàng truyền đến một đạo âm thanh lạnh lùng.
“Đừng đi.”
Là thanh âm của thiếu niên, Du Đào ngẩn người, nhìn về phía thân ảnh giữa không trung ở nơi xa kia.
Sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh, không hề gợn sóng như cũ, chỉ là dường như vô tình liếc mắt xẹt qua nơi này của nàng một cái.
Xem ra là hắn đã biết, chỉ là làm bộ không biết mà thôi, đoán chừng là có chiêu khác ở phía sau.
Du Đào liền yên tâm, tiếp tục ghé vào cửa sổ xem hắn đánh nhau.
Thời gian từ từ trôi qua, nữ hải yêu trong bóng tối dường như đã chuẩn bị tốt thuật pháp, ra hiệu cho nam hải yêu ở chỗ sáng, nam hải yêu liền đột nhiên công kích mãnh liệt hơn.
Thiếu niên nhất thời không kịp phản ứng, như trứng chọi đá, liên tục lui về phía sau, hoàn toàn không thể chống đỡ được.
Lúc này, trong bóng tối một tia sáng âm u màu lam lặng yên không một tiếng động mà đến, đánh tới phía sau lưng của thiếu niên đang chật vật chiến đấu với tốc độ cực nhanh.
Lực chú ý của thiếu niên bị công kích trước mặt hấp dẫn, không hề nhận thấy được sự nguy hiểm.
Trái tim của Du Đào thắt lại.
Cho đến khi đoàn ánh sáng âm u màu xanh lam sắp đánh vào phía sau lưng thiếu niên, một vầng sáng màu trắng đột nhiên chặn lại ánh sáng xanh, tựa như nước mà dung hòa ánh sáng xanh thành một quả cầu, dung nhập vào trong quả cầu màu trắng sữa.
Thiếu niên chợt cười khẽ một tiếng, đốt ngón tay vừa động, bạch cầu đã bị hắn dùng linh lực thu hồi.
Lúc này, chật vật hoàn toàn biến mất, tư thế rõ ràng, dưới ánh mắt khó tin của hải yêu, thiếu niên thong thả ung dung cho nam hải yêu một kiếm, một nhát đâm xuyên tim.
Sau khi xử lý xong hai con hải yêu, Úc Ly lên gác mái thu hồi linh lực lại.
Hải yêu đã chết nhưng bá tánh trong thành vẫn không khôi phục lại như cũ, thiếu niên rũ mắt xuống, xoay linh cầu màu trắng trong tay một hồi rồi bóp nát linh cầu.
Linh lực màu lam u ám tràn ngập trong không khí, lướt qua hai người bọn họ, bao phủ khắp trong thành.
Du Đào lúc này sao còn có thể không hiểu nữa, vốn dĩ là hắn có thể xử lý hai con hải yêu cùng một lúc, nhưng hắn lại cố tình tỏ ra yếu thế trước kẻ thù, để đánh lừa pháp thuật của hải yêu.
Xử lý bình tĩnh và lý trí như vậy, có thể nói là hoàn mỹ.
Chỉ là Du Đào có chút thắc mắc: "Tiên nhân, phép thuật của hải yêu là khiến người ta lâm vào ảo mộng, huynh lại dùng lên người bọn họ thêm một lần nữa, chẳng lẽ là muốn lấy độc trị độc sao? Làm một giấc mộng trong mộng, sau đó bị doạ tỉnh lại?"
Ngữ khí của Úc Ly bình đạm: “Ảo mộng của hải yêu là được cấu thành từ dục niệm trong đáy lòng mỗi người, càng muốn nhiều sẽ càng trầm mê.”(Ứng dụng TᎩT)
"Phương pháp để phá giải ảo mộng của hải yêu là phải tiến vào trong mộng giải cứu những người đang lâm vào ảo mộng. Trong thành nhiều người như vậy, phải giải cứu từng người một. Như vậy trong vòng nửa năm ta cũng đừng nghĩ đến chuyện rời đi rồi."
"Biện pháp đơn giản nhất đương nhiên là dùng mộng bên này và mộng bên kia. Khi hai cảnh trong mơ hoàn toàn đối lập nhau đồng thời xuất hiện, người đang bị phép thuật chi phối sẽ sớm nhận ra rằng đây là 'cảnh trong mơ giả dối' do đó sẽ tỉnh táo lại."
Du Đào gật đầu, "Ta đã biết."
Nàng đột nhiên do dự hỏi: "Tiên nhân, ta còn có một thắc mắc nhỏ, những người trước đó chưa từng lâm vào mộng cảnh, có phải hiện tại sẽ bị thuật này ảnh hưởng..."
Úc Ly nhìn những bá tánh đang dần dần thức tỉnh lại, sắc mặt bình tĩnh: "Bá tánh trong thành này không có ai không thể bị ảnh hưởng bởi ảo mộng của hải yêu..."
Khi nói ra câu đó, hắn chợt nhận ra có điều gì đó không đúng nên đột ngột dừng lại.
Đôi mắt màu vàng kim nhanh chóng nhìn về phía thiếu nữ vừa nói được một nửa thì đột nhiên im bặt.
Lông mi nàng rũ xuống, khép hai mắt lại, hô hấp nhẹ nhàng.
Thiếu niên: "...... "