Nhiệt độ không khí quá lạnh khiến máu trong người lưu thông chậm lại, tứ chi trở nên cứng đờ.
Du Đào nhìn Chúc Minh Ngọc ngày càng suy yếu, nàng cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ không ổn, họ sẽ bị đông lạnh đến chết nếu không đợi được người tới.
Nàng gạt đống tuyết chắn ở cửa động sang hai bên, xem xét tình huống bên ngoài, sau khi thấy không có yêu thú nào xuất hiện ở gần đó thì mới chui ra ngoài.
"Chúc đồng học, ngươi ở chỗ này chờ ta."
Cửa động lại được nàng dùng tuyết lấp kín một lần nữa, Chúc Minh Ngọc đang dựa vào vách đá nhìn lớp tuyết chỉ có những tia sáng mỏng manh xuyên qua, cắn môi nỗ lực xua tan cơn buồn ngủ.
Du Đào ra ngoài là vì muốn tìm một số cành cây và củi khô để nhóm lửa sưởi ấm.
Nhưng nơi đây chỉ là cảnh tượng một mảnh trắng xoá toàn là tuyết, không thấy được cây cối gì, ánh mặt trời chói chang chiếu vào mắt, nhìn hồi lâu, Du Đào cảm thấy đôi mắt mình có chút chua xót nên chớp chớp mắt.
Sau đó nàng cảm thấy mũi mình cũng hơi chua xót.
Kỳ thật, nàng cũng không bình tĩnh chút nào như những gì mình biểu hiện ra ngoài mà ngược lại, trong lòng nàng lại thập phần hoảng loạn đến vô thố.
Nàng vừa mới bước vào con đường tu tiên, chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này sẽ xảy đến với mình như vậy.
Nàng cũng không xác định được người nọ có nhìn thấu trò vặt đó của nàng hay không, tin tức mà nàng lưu lại có được người khác phát hiện hay không, rốt cuộc có thể có người tới cứu các nàng hay không.
Chỉ là lúc nàng vô cùng hoảng loạn như vậy lại vô cớ mà nghĩ tới Úc Ly.
Hai năm trước, một đôi hải yêu đã tìm đến Hải Dụ Thành báo thù, vì nữ nhi của chúng bị ngư dân vô tình bắt giết, chúng đã dệt một hồi ảo mộng của hải yêu, đưa toàn bộ người dân trong thành vào mộng cảnh.
Bá tánh hãm sâu trong ảo mộng, nhắm chặt hai mắt lần lượt cầm vũ khí để giết nhau.
Khi đó, Du Đào cũng không biết vì nguyên nhân gì mà nàng không lâm vào mộng cảnh mà còn nhìn thấy được quá trình thi thuật của đôi hải yêu.
Nàng hoảng loạn chạy trốn trong thành, các bá tánh không có ý thức, trong tay cầm lao, cứ thế mà đâm nàng.
Cuối cùng nàng chạy không nổi nữa, sức cùng lực kiệt, đã vậy chân còn bị thương, loạng choạng ngã vào ngõ hẻm cụt, bị những bá tánh nhắm chặt hai mắt chặn lại.
Vào thời điểm nguy cấp, một đạo kiếm quang hất mạnh cây lao đang đâm tới văng ra xa, cánh tay nàng được người khác nắm lấy, thân mình bất ngờ nhẹ một chút, giây lát sau đã an toàn đáp đến trên n
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).