Vừa nhận được giấy chứng nhận kết
hôn mà anh đã nghĩ đến tuần trăng mật, về phần là trước hôn lễ hay sau hôn lễ,
Vãn Gia còn chưa kịp nghĩ đến: “Tôi thấy... lúc nào cũng được.”
“Tôi thì lúc nào cũng được.” Chúc
Ngộ Thanh nghiêng đầu: “Nhưng chúng ta vẫn phải lựa chọn thời gian trước để
chúng ta có thể sắp xếp ổn thỏa các kế hoạch khác nữa.”
Vãn Gia hiểu điều đó, là anh muốn để
cô quyết định, nhưng tại thời điểm này, do dự là rất không cần thiết.
Cô suy nghĩ một chút: “Vậy thì để
sau hôn lễ đi.”
Chúc Ngộ Thanh quay đầu nhìn sang,
khóe miệng lộ ra một vòng cung nhẹ.
Chỗ đậu ô tô được gọi là Hồ Vân Bảo,
các tòa nhà mới đều là nhà lầu bằng phẳng, mỗi tầng chỉ có một thang máy và một
hộ gia đình.
Lọt vào trong tầm mắt là một bức
tường nhìn được toàn cảnh, trên tường không có treo bất kỳ thứ gì.
“Đáng lẽ tôi nên dẫn em đi gặp mẹ
tôi, nhưng hôm qua bà ấy đi gặp bạn trong thành phố, có lẽ là vài ngày nữa mới
về.” Chúc Ngộ Thanh dẫn Vãn Gia vào phòng khách, lấy nước đưa cho cô: “Em muốn
chuyển đến đây hay là để tôi chuyển đến đó?”
Vãn Gia dừng một chút, nói như vậy,
nếu cô không chuyển đến đây thì anh phải chuyển đến nhà cô sao?
“Tôi là một người tương đối truyền
thống, đương nhiên sẽ không lấy việc hôn nhân ra để đùa giỡn, tôi cũng không
thích sống thử, tôi chỉ muốn mình ở chung chính thức với nhau thôi.” Như thể
nhìn thấy những gì cô đang nghĩ, Chúc Ngộ Thanh chủ động nói.
Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác,
Vãn Gia dừng lại, bất kể là cuốn sổ đỏ trong túi xách hay chiếc nhẫn trên tay,
tất cả đều nhắc nhở cô rằng mọi việc hôm nay không phải là trò của trẻ con.
Hoảng hốt một lúc thì không sao,
nhưng nếu cô từ chối vào lúc này thì ngay cả bản thân cô cũng muốn nhận xét về
sự đạo đức giả.
Chúc Ngộ Thanh ở một bên đang vươn
tay cởi cúc áo vest, cởi từ dưới lên trên, sau đó thì cởi cúc ở hai bên tay áo
ra, động tác vô cùng tự nhiên.
Hai má Vãn Gia nóng bừng: “Tôi sẽ
chuyển đến, nhưng mà đồ đạc của tôi rất nhiều, có lẽ đến cuối tuần có thể thu
dọn xong.”
“Được.” Chúc Ngộ Thanh nhếch môi,
không cố ý đè nén nụ cười hiện trên khóe mắt.
Vãn Gia cầm lấy ly nước, đảo mắt
đánh giá xung quanh dãy phòng.
Tầng gác phía trên có trần rất cao
và diện tích cũng tiếp khách cũng không hề thua kém. Từ kích thước cho đến nội
thất sang chảnh, căn phòng cô đang ở bây giờ không có nơi nào sánh kịp.
Trước tiên là phải trầm trồ khen
ngợi cơm chiều ở đây, là cơm hộp, còn có thêm hai bát cháo nhạt Lão Hỏa, thậm
chí đồ ăn kèm còn có các loại rau luộc.
Bàn ăn hình tròn dành cho bốn người
đơn giản gọn gàng, phía trên trần nhà treo một chiếc đèn hình tròn, chiếu ra
thứ ánh sáng dịu nhẹ.
Vãn Gia nhìn về phía phòng khách,
nếu chỉ sống có một mình thì cô thích ngồi ăn trên thảm hơn.
“Hôm nay chúng ta chịu cực một chút
đi, hôm nào không bận thì chúng ta hãy tuyển một bảo mẫu và đầu bếp phù hợp với
sở thích của em nhé. ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).