Xe vừa rời khỏi đường cao tốc không
lâu thì đã đến ngoại ô thành phố.
Đây không phải là lần đầu Vãn Gia
đến đây, khi trong tầm mắt dần xuất hiện từng tòa biệt thự độc lập, trong lòng
cô biết rằng đã đến nơi cần đến rồi.
Kiều Loan Xuân Cư, khu nhà giàu cao
cấp ở Bắc Kinh.
"Dì Tưởng, đến nơi rồi."
Sau khi xe dừng lại, Vãn Gia xuống phía bên kia, ngồi ở hàng ghế sau là một
người phụ nữ có gương mặt thanh tú, ánh mắt hiền từ.
Tiếng gió lả lướt, ánh mặt trời hân
hoan chiếu thẳng vào tai.
Người già không chịu nổi lạnh nên
Vãn Gia liền quấn khăn choàng cho bà rồi mới bước vào cửa biệt thự kia.
Bọn họ vừa bước vào cửa ra vào liền
gặp một nhóm trẻ nhỏ đang chạy nhảy.
Khi nhìn thấy mấy người Vãn Gia, mấy
đứa trẻ lập tức dừng đuổi bắt lại, cả đám ngẩng đầu lên chào hỏi, ngoan ngoãn
lại lễ phép, cực kỳ có giáo dục.
Phòng khách rộng như trường đua có
thể đua ngựa, bên ngoài vườn hoa cũng có rải rác vài người, có người đứng, có
đứng ngồi, ai nấy đều đang vui vẻ nói chuyện phiếm.
Mở mắt nhìn lại, không có ganh tị
hay khoe khoang, khuôn mặt của mọi người đều bình thản, cơ thể giãn ra, tiếng
cười haha vang lên từng trận.
Sau một vài tiếng bước chân trên mặt
đất, một cô gái tiến đến và cất tiếng gọi lớn: “Bác gái!”
Người nọ có mái tóc ngắn qua tai,
mặc một chiếc váy liền có cúc áo.
Là cháu gái của nhà này, Chúc Như
Mạn.
Sau khi chào hỏi, cô ấy ôm Vãn Gia,
cười hì hì hỏi dì Tưởng: “Bác gái, cho con mượn con dâu của bác một chút có
được không ạ?”
Dì Tưởng gật đầu, còn vỗ vỗ vào tay
Vãn Gia: “Người trẻ tuổi các con đi chơi đi, ta đi ra ngoài một chút.”
Được cho phép, Chúc Như Mạn liền kéo
Vãn Gia chạy lên lầu.
Chạy quá gấp, Vãn Gia bị cô ấy kéo
đến mức hai chân có chút lảo đảo.
Hai người chạy từng bước, vừa lên
tầng hai, đúng lúc bắt gặp một chàng trai trẻ tuổi từ phòng khách đi ra.
Sau tròng kính là một đôi mắt trong
vắt, ánh mắt nhìn trực diện vào hai người bọn họ: “Đi đâu vậy?”
Tuy rằng người nọ mặc quần áo giản
dị, chỉ là quần trắng đen đơn giản, nhưng vóc dáng của anh cao ráo, thân hình
ưu việt, ánh mắt còn mang theo sự áp bức vô hình, nhìn thế nào cũng không giống
người dễ tiếp cận.
Nếu như lấy mức độ thân thiện để
chấm điểm, chỉ sợ sẽ hiện ra một số âm.
Vừa nhìn thấy người này, Chúc Như
Mạn lập tức yên tĩnh lại: "Anh, bọn em đi lên tầng ba.”
Vừa đi lên liền gặp khách hàng lớn,
Vãn Gia ổn định lại hơi thở, lịch sự chào hỏi: “Tổng giám đốc Chúc.”
Chúc Ngộ Thanh gật đầu, ánh mắt lướt
qua người cô như một con chuồn chuồn nước, rồi lại nhìn em gái anh: “Em chạy
cái gì? Đi chậm lại đi. Tim ông nội không tốt, cẩn thận động tĩnh lớn có thể
làm kinh hãi tới ông.”
“...Ông nội ở bên ngoài vườn hoa,
làm sao nghe được động tĩnh nơi này.” Chúc Như Mạn nhỏ giọng nói thầm một câu,
nhưng quả thật không kéo Vãn Gia chạy như điên nữa.
Đợi đến tầng ba, Vãn Gia cuối cùng
cũng hiểu được vị tiểu thư giàu có này vì sao phải vội vàng tìm mình.
Nhìn vào quần áo treo trên móc áo,
cô lắc đầu: "Chị không mặc, em đi tìm người mẫu đi."
Chúc Như Mạn hiển nhiên đã sớm có
cách: “Chị dâu họ tốt, chị giúp em lần này, chụp xong em sẽ nói cho chị một
chuyện!”
Nói xong, cô ấy khom lưng tiến đến
trước mặt Vãn Gia, nhìn chằm chằm Vãn Gia: “Về anh họ Phan của em!”
Ánh mắt của cô gái trong suốt, mang
theo sự xảo quyệt và ác ý không rõ ràng, hoặc là chỉ là quá mức hẹp hòi, Vãn
Gia không thể phân biệt được những thứ này.
Nhưng cô ấy rõ ràng chính là, miệng
gọi một tiếng "Chị dâu", nghe qua thì có vẻ thân mật, khó nói không
cố ý làm cô cảm thấy xấu hổ.
Dù sao người ta mở tiệc ăn tối, đều
là con cháu của ông Chúc, trong trường hợp như vậy, thì thân phận của cô thật
sự xấu hổ.
"Chị không muốn nghe, em không
cần phải nói với chị." Giọng nói của Vãn Gia hơi nhỏ, nhưng lời nói thể
hiện sự từ chối rất rõ ràng.
Chúc Như Mạn cũng không tin, còn kêu
lên hai tiếng chậc chậc: “Chị thật sự không muốn nghe sao? Em không hề lừa chị,
đều là những tin tức chính trực thật lòng, nói không chừng nghe xong rồi lại có
thể cứu chị một lần!”
Vãn Gia xoay người: "Cảm ơn em,
nhưng chị vẫn là nên tự cứu mình thì hơn!”
Thấy cô thật sự muốn đi, ánh mắt của
Chúc Như Mạn hiện lên sự hoảng loạn: “Đừng đừng, chị dừng lại một chút đã!”
Chúc Như Mạn chắn trước mặt Vãn Gia,
hai mắt đối diện, cảm giác cô thật sự không giống đang cố ý làm bộ làm tịch,
nhìn thế nào cũng đều thấy được là cô căn bản không có hứng thú với điều kiện
trao đổi này.(Ứng dụng TᎩT)
Trăm suy nghĩ không thể nào giải
được, trong lòng lại có khúc mắc cùng nghi hoặc, Chúc Như Mạn mở miệng: “Có
phải là chị...biết một chút gì đó không?
Vãn Gia không trả lời cô ấy, vẫn
muốn rời đi.
Chúc Như Mạn không còn cách nào
khác, đành phải thấp giọng cầu xin Vãn Gia, nói đây là tác phẩm tuần sau bắt
buộc phải nộp, nhưng tìm tới tìm không ai thích hợp với bộ quần áo này hơn Vãn
Gia, nếu Vãn Gia không giúp lần này, nói không chừng cô ấy sẽ lại xuất hiện
trong danh sách bị hủy bỏ.
"Nếu không phải là do cắt tóc
quá ngắn thì em đã tự mình chụp rồi!" Chúc Như Mạn khóc lóc thảm thiết,
năn nỉ ỉ ôi, hứa hẹn từng câu hứa đầy vật chất với Vãn Gia, nhưng Vãn Gia vẫn
không hề lung lay.
Chúc Như Mạn không còn cách nào
khác, nghĩ đến kết quả bị hủy bỏ lần nữa liền bắt đầu sụp đổ, tuôn trào nước
mắt
Động tĩnh ở chỗ bọn họ có chút lớn,
e rằng nếu tiếp tục ầm ĩ chỉ sợ sẽ dẫn mọi người tới xem náo nhiệt.
Trong trường hợp này, điều Vãn Gia
sợ nhất chính là bị chú ý, vì thế sau khi xác định khuôn mặt sẽ bị làm mờ bằng
mã hóa, cô mới miễn cưỡng gật đầu, đồng ý giúp đỡ.
Áo khoác dài tay rộng có cổ đứng và
ngực xéo, bên dưới mặc một chiếc váy hình mặt ngựa với nhiều nếp gấp, ngay cả
hình thêu cũng là thêu thủ công bằng tay.
Khó có thể tưởng tượng rằng Chúc Như
Mạn ồn ào lại có thể làm ra bộ quần áo dịu dàng tao nhã như thế này.
Chúc Như Mạn dựng một khung cảnh đơn
giản trong vườn hoa, để Vãn Gia ngồi nghiêng, tư thế giả vờ say mê.
Trên sân thượng phía đông, Chúc Ngộ
Thanh đang cùng mấy anh em tán gẫu, một đám người vừa hay thoáng nhìn thấy cảnh
này, không bao lâu sau, đề tài liền chuyển đến hai cô gái nhỏ.
“Quả nhiên những chàng trai lãng tử
đều yêu loại con gái ngoan ngoãn. Cô gái này có khuôn mặt đẹp, nhìn cũng là một
người biết nghe lời, thích hợp cưới về nhà làm vợ, khó trách Phùng Khải đã bị
cô ấy thu hút.”
Nói lời châm chọc gì vậy, ông còn
không biết chuyện hỗn độn kia của Phùng Khải sao?
"Phùng Khải là người con trai
hiếu thảo, dì Tưởng nhìn trúng anh ta rồi, anh ta còn dám không cưới sao? Huống
chi, đó còn là người con gái đã cùng anh ta chịu khổ qua ngày, không đồng ý kết
hôn thì cũng thật quá vô lương tâm rồi.
Trong giọng điệu của ai nấy cũng đều
mang theo điệu cười đùa rõ ràng, còn hỏi Chúc Ngộ Thanh: “Anh nói xem, rốt cuộc
khi nào Phùng Khải mới cưới cô gái này đây?”
Chúc Ngộ Thanh thu lại ánh mắt, lạnh
lùng nói ra ba chữ: “Tôi không biết.”