Kiểu áo ngủ cô mặc là kiểu váy dài
hai dây dài đến đầu gối, phần cổ hơi đổ xuống, mơ hồ có thể lấp ló nhìn thấy
vòng 1 đầy đặn.
Không biết có phải cố ý hay không mà
cô lại chọn màu đen.
Về phần đồ lót, màu đen thực sự là
màu ít bảo thủ nhất.
Cách đó không xa mấy bước, Chúc Ngộ
Thanh đi tới: “Tôi còn tưởng rằng em ngủ rồi.”
“Vẫn chưa...” Vãn Gia lắc đầu.
“Ngủ không được à? Không quen với
giường ở đây sao?”
Âm thanh quá thấp, khoảng cách gần
như cách một tấc, Vãn Gia gật đầu: “Có lẽ là vậy.”
Chúc Ngộ Thanh suy nghĩ một chút,
giúp cô vuốt lại mớ tóc lòa xòa trước trán, cúi người đề nghị: “Thử tắm một
chút xem?” Sau khi nói xong, anh vẽ một đường cong dọc theo lông mày của cô một
cách tự nhiên.
Chỉ với loại tiếp xúc này mà Vãn Gia
đã rùng mình, cô muốn lui lại đằng sau né tránh hơi thở của anh.
Vừa rồi mình nghĩ cái gì vậy? Đầu óc
gần như tan chảy mất mà không biết lý do vì sao.
Cô giãy giụa, rụt hai cánh tay lại
đặt ra sau lưng: “Anh làm xong việc rồi à?”
“Tôi làm xong việc rồi.” Chúc Ngộ
Thanh thu tay về, nói đến nửa chừng thì dừng lại chờ cô ngẩng đầu lên, lúc này
khóe môi anh hơi cong: “Em vẫn còn bệnh, ngày mai còn phải đi làm cho nên em
nên nghỉ ngơi nhiều hơn đi.”
Chẳng lẽ là một câu mà hai nghĩa?
Vãn Gia cũng không còn tâm trí để phân biệt tâm tư này, cô hít một hơi thật
sâu, cảm thấy bản thân mình nhất định rất rối rắm, đỏ mặt đến mức không giấu
nổi: “Tôi đi tắm một chút thử xem.”
Chúc Ngộ Thanh đứng thẳng lên, trong
mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Vãn Gia mất hơn một giờ kể từ khi mở
nước đến khi ngâm mình xong.
Bồn tắm nằm dọc theo cửa sổ, cảnh
đêm hiện lên ngay trước mắt làm cô thoải mái đến mức có thể trực tiếp chìm vào
giấc ngủ ngay trong làn nước nóng.
Nhưng ngâm lâu không tốt cho sức
khỏe, sau khi tắm xong, Vãn Gia vội khoác áo choàng tắm lên người, đẩy cửa xoay
ra trở về phòng ngủ.
Trong phòng ngủ không có ai khác,
chỉ là đèn có chút mờ, trên bàn cạnh giường có một ly sữa nóng, còn có cả bịt
mắt và bịt tai.
Nhìn thấy cánh cửa đã đóng chặt, Vãn
Gia liền bước tới, uống hết ly sữa, đeo bịt mắt và bịt tai lại.
Lại nằm trên đệm, cô nhắm mắt miên
man suy nghĩ, không bao lâu thì hơi thở dần trở nên đều dều, cô cũng dần chìm
vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, vừa xuống lầu cô liền
thấy Chúc Ngộ Thanh đã có mặt trong phòng khách.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi đen để mở
hai cúc, đang đứng uống nước ở lối đi nhỏ dẫn vào phòng bếp.
Nắng ban mai mỏng manh soi rõ đường
sống mũi cao cao của anh.
Một ánh mắt xẹt qua, Vãn Gia chủ
động chào hỏi trước: “Chào buổi sáng.”
“Đêm qua em ngủ thế nào?” Chúc Ngộ
Thanh hỏi.
“Khá tốt, uống sữa xong là ngủ
luôn.”
Nói được vài câu thì Vãn Gia đi tới
tủ lạnh: “Anh có thường ăn mấy món nóng hổi vào buổi sáng không?” Cô mở ngăn đá
phía dưới: “Tối hôm qua tôi có xem qua hình như có sủi cảo đông lạnh nhanh
đấy.”
“Sủi cảo nhân gì đấy?” Chúc Ngộ
Thanh cũng bước tới, đặt ly nước ở trên bàn.
Vãn Gia mở ngăn kéo, ngồi xổm xuống
nhìn một chút: “Có trứng, tôm, còn có...”
“Được, cái này đi.”
Cách một gian bếp mở, hai người trao
đổi vài câu vụn vặt, trông giống như một cặp vợ chồng mới cưới đang lên kế
hoạch cho cuộc sống hạnh phúc sau này.
Sau khi sủi cảo chín, Vãn Gia lại
trộn thêm một đĩa măng tây.
Vừa đặt nó lên bàn, cô liền lên
tiếng trước: “Tôi đã tra thử rồi, gần đây có một ga tàu điện ngầm.” Ngừng một
chút, cô lại nói thêm: “Tôi xin nghỉ việc rồi, qua tuần này chắc không cần đi
làm nữa.”
Trong mấy ngày cuối cùng này, cô
muốn trải qua nó một cách lặng lẽ.
Chúc Ngộ Thanh cũng không có vẻ gì
là ngạc nhiên: “Chìa khóa xe đều để ở lối vào, nếu em muốn mở nó thì em có thể
tự lấy đi.”
Ăn sủi cảo xong thì từng người cũng
ra ngoài đi làm.
Dự báo hôm nay là một ngày không quá
yên tĩnh.
Các đồng nghiệp trong công ty đều
bất ngờ trước tin cô từ chức, khi nhìn th� ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).