Chúc Như Mạn có vẻ rất lo sợ, từ
việc cô ấy không hỏi anh có tức giận hay không, mà hỏi là anh có phát cáu hay
không là có thể đoán được.
Vãn Gia trộm liếc mắt nhìn qua một
cái xem sắc mặt của Chúc Ngộ Thanh, trong lòng lại thầm tưởng tượng bộ dáng anh
phát hỏa sẽ như thế nào.
Trong tầm mắt, Chúc Ngộ Thanh nhàn
nhạt nói ra một câu: “Con bé đúng là nên chịu một chút giáo huấn.”
Xem thời gian trước mắt, đã là rạng
sáng.
Chúc Ngộ Thanh tắt đèn, người cũng
nằm xuống giường, tay cũng tự nhiên vòng qua eo cô, sau đó lên tiếng hỏi Vãn
Gia: “Đã tốt hơn chút nào chưa?”
Hơi ấm lướt qua tai, tay đặt ở trên
eo cô cũng đang chậm rãi xoa nắn, Vãn Gia hơi đỏ mặt: “Tốt hơn rất nhiều rồi.”
“Không còn chỗ nào khó chịu chứ?”
“…… Không có.”
Chúc Ngộ Thanh nghĩ nghĩ: “Ngày mai
anh ở nhà với em nhé?”
Đây là có ý tứ gì nữa đây? Vãn Gia
càng đem mặt vùi sâu vào gối, cẳng chân hướng ra sau nhẹ nhàng đá một đá: “Anh
bận việc của anh đi, không cần bận tâm đến em.”
Ăn một đá của cô, Chúc Ngộ Thanh
cười, đè cô lại: “Vậy ngoan ngoãn ngủ đi.”
Ngủ một giấc xuyên đêm, vừa tỉnh dậy
đã thấy ánh mắt trời đã lên cao đầu.
Vãn Gia ngủ đến giữa trưa, khi cô
thức dậy, Chúc Ngộ Thanh đã sớm đi đến công ty.
Vãn Gia đến phòng khách ăn cơm trưa,
cô vừa ăn vừa nói chuyện điện thoại với
Cao Minh.
Cao Minh đang than thở, nói con gái
vì trốn tránh việc đi đến nhà trẻ nên mỗi ngày đều khóc lóc đòi tới Bắc Kinh để
tìm cô.
Nói đến việc này, Cao Minh hỏi: “Cậu
cùng tổng giám đốc Chúc dự tính khi nào mới tổ chức hôn lễ?”
“Hẳn là tháng sau.” Vãn Gia uống một
ngụm canh, đáp lại một cách không chắc chắn.
Những chuyện này đều là do Chúc Ngộ
Thanh xử lý, cô trước giờ chưa từng hỏi qua việc này.
Cao Minh bắt đầu lải nhải: “…… Cậu cùng
với Dư Dao đều không có lương tâm như nhau, kết hôn rõ ràng là chuyện của cả
hai người, nhưng các người lại phủi tay đi làm chưởng quầy, tất cả mọi việc đều
đè lên vai của chúng ta.” Sau đó anh ta lại hỏi: “Cậu có biết khi trước hôn lễ
một đêm, cô ấy đã nói với tôi cái gì không?”
Vãn Gia nhớ rõ, nhưng cố ý nghẹn
cười mà hỏi: “Nói cái gì?”
“Cô ấy nói cô ấy là xã khủng(người
sợ hãi đám đông), hỏi tôi có thể đi lên lễ đường một mình hay không.” Nhắc tới
chuyện cũ, Cao Minh thật sự cảm thấy không còn gì để nói: “Tôi quả nhiên là
không có số hưởng phúc, hiện tại ngay cả con cái đều đã có nhưng cô ấy cũng mặc
kệ, từ đó tôi cũng được thăng cấp lên làm ông bố bỉm sữa, ông đây đúng là sống
không dễ dàng mà...”
Phía sau bực tức chính là ngọt ngào,
hai người tám chuyện từ sinh hoạt đến cả công tác ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.