Chúc Ngộ Thanh đi đến dọc theo lối hành lang.

Hôm nay anh mặc một bộ tây trang màu xám bụi, mắt kính đè nặng trên mũi, thân hình đĩnh đạc đứng ở nơi đó, tầm mắt quét về phía trước.

Chúc Như Mạn thiếu chút nữa bị khí phách hùng hồn của anh dọa cho nhảy dựng: “Anh…” Cô ấy đi tới, tươi cười lấy lòng: “Sao anh lại tới đây? Chị dâu nói hôm nay anh có buổi tiệc xã giao, em cho rằng anh sẽ không rảnh.”

“Mới vừa kết thúc.” Chúc Ngộ Thanh đút tay vào túi, mắt nhìn thẳng, bước đi về phía trước.

Tới nơi ánh đèn chiếu không tới, anh dừng lại trước mặt Vãn Gia, nhìn về phía Phan Phùng Khải: “Như thế nào, có việc gì sao?”

Ánh mắt Phan Phùng Khải cùng anh đối diện một cái trong chớp mắt, thật nhanh liền lướt qua người anh, vẫn như cũ mà nhìn về phía Vãn Gia: “Việc sang tên yêu cầu chính chủ phải có mặt, chuyện phòng ở, nếu được thì em bớt thời giờ đi làm đi.”

Lặp đi lặp lại đều là những lời này, khóe miệng Vãn Gia có chút giật giật, Chúc Ngộ Thanh cũng hơi hơi nghiêng người: “Nam Giang Tứ Quý à?” Anh hướng về phía cô xác nhận lại.

Vãn Gia do dự một lúc rồi gật gật đầu.

Chúc Ngộ Thanh nghe vậy thì quay đầu về phía trước, một lần nữa nhìn về phía Phan Phùng Khải: “Chuyện của phòng ở tôi sẽ tự mình giải quyết, đoạn đường hiện tại còn tính có thể ở được, không cần chuyển đi.” Anh cười cười: “Chẳng lẽ bây giờ cậu muốn tặng nó ra ngoài?”

Nghe anh nói như vậy, ánh mắt Phan Phùng Khải liền trầm xuống, trên môi lập tức hiện ra một tia cười nhạo: “Chuyện của công ty không có liên quan gì tới anh.”

Chuyện của công ty?

Đuôi lông mày của Chúc Ngộ Thanh giương lên một chút: “Phúc lợi dành cho công nhân à?” Anh bước sang bên cạnh nữa bước, dùng thân hình của bản thân chặn lại tầm mắt của Phan Phùng Khải: “Trước giờ tôi chỉ gặp qua cường bán, còn chưa thấy qua cường mua bao giờ, đuổi theo tặng đồ…… Phùng Khải, cậu đây là có ý tứ gì?”

Ánh mắt nhìn thẳng, ai cũng không tránh.

Trong phòng càng thêm yên tĩnh.

Vừa rồi còn ôn tồn, bây giờ trở thành trực tiếp chất vấn, Chúc Như Mạn hoảng sợ, lập tức tiến lên một bước: “Đúng đúng, anh họ, từ khi nào lại có đạo lý cường mua cường bán? Lại nói nhà của chúng ta cũng không thiếu phòng để ở, anh đừng ở nơi này pha trò, hôm nay là sinh nhật của tôi, chúng ta tới là để tìm niềm vui……”

Sau khi nói một lúc, lại hướng mắt về phía sau ra hiệu: “Ai, còn thất thần làm gì, mau tiếp đón anh họ ta đi uống rượu đi chứ!”

Cô ồn ào mà nói, những người có nhãn lực đều đi lên, động tác đồng nhất, lôi lôi kéo kéo Phan Phùng Khải đi ra ngoài.

Phan Phùng Khải nhíu mày một chút, Thang Chính Khải vội vàng đi lên, đè nặng thanh âm mà khuyên: “Khải ca, nếu bây giờ lì lợm la liếm thì sẽ rất mất mặt đó, nếu nháo đến khó coi thì không chừng cô ta cũng sẽ ghi hận anh, khi không lại bị người ta chê cười, hà tất phải như vậy đâu?”

Khuyên can mãi, một đám người, cuối cùng cũng đem Phan Phùng Khải kéo đi chỗ khác.

Đại động tĩnh dần dần đi bên ngoài, lưu tại trong phòng chỉ có số ít vài người.

Chúc Ngộ Thanh xoay người: “Không có việc gì đi?”

Vãn Gia lắc đầu, tầm mắt nhìn về phía vai anh: “Bả vai ướt.” Hai vai anh tràn đầy những hạt mưa nhỏ li ti, bám vào bề mặt tây trang hàng hiệu.

“Bên ngoài đang mưa.” Chúc Ngộ Thanh cúi ng

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play