Không gian bỗng yên tĩnh trong chốc
lát.
Không được đáp lại, gương mặt Trâu
Vân chậm rãi trầm xuống: “Là ý gì vậy, con không vui à?”
Vãn Gia có chút ấp úng: “Mẹ, con chỉ
là tạm thời……”
“Được rồi, không cần phải nói.” Trâu
Vân đánh gãy lời cô, khóe miệng lạnh lùng mím môi hai cái rồi đứng dậy rời đi.
Trò chuyện với nhau không vui, hậu
quả là điều có thể nghĩ đến.
Trên bàn cơm, Trâu Vân không hề tiếp
lời, toàn bộ quá trình đều bày ra gương mặt lạnh lùng. Nếu không phải có lão
Chúc ở đó, có khả năng ngay cả bữa cơm này bà ấy cũng sẽ không ăn.
Bầu không khí chuyển biến vô cùng vi
diệu, Chúc Như Mạn đương nhiên cũng cảm nhận được.
Cơm nước xong, cô ấy liền hỏi Vãn
Gia sao lại thế này, sau khi nghe Vãn Gia nói lại tình huống lúc nãy, bọn họ
lại lâm vào trầm tư.
Nghĩ nghĩ, cô ấy lay lay tua rua
trên hoa tai: “Cái này… Nếu là việc này thì em không thể giúp chị được rồi. Ở
tuổi này của mẹ, người khác đều đã được ôm con cháu, chuyện này chị cùng anh em
thương lượng một chút đi.”
Nhắc tới Chúc Ngộ Thanh, Vãn Gia
hướng ra bên ngoài mà nhìn, cô thấy anh đang đỡ cố tổng giám đốc Chúc chậm rãi
tản bộ ở trong vườn.
Hai tay Chúc Như Mạn đặt trên lan
can ban công, cô ấy nghiêng nghiêng đầu nói: “Hơn nữa anh trai em vẫn luôn rất
thích trẻ con, em cảm thấy, anh ấy chắc là cũng muốn chị sinh một đứa.”
Thích trẻ con sao? Vãn Gia nghĩ
nghĩ, trừ bỏ tính cách tinh tế ra, trong ấn tượng của cô thì ở những bữa tiệc
trước kia, Chúc Ngộ Thanh quả thật giống như đối với trẻ con vẫn luôn rất kiên
nhẫn.
“Hay là chị sinh một đứa đi, dù sao
lúc này chị vẫn còn trẻ, không phải bây giờ sinh thì khả năng hồi phục sẽ tốt
hơn sao? Huống hồ có em bé rồi, mẹ nhất định cũng sẽ rất vui mừng, anh trai
nhất định cũng sẽ rất vui khi có thể làm cha.” Chúc Như Mạn nói.
Nghe cô ấy xúi giục, Vãn Gia bắt lấy
lan can, cúi thấp đầu.
Cuối tuần qua đi, bầu trời rốt cuộc
cũng có thể ngừng mưa.
Sáng thứ tư, Vãn Gia ra cửa đi gặp
Lư Đồng, hai người trước tiên là đi thẩm mỹ viện chăm sóc da mặt, xong xuôi lại
đi tìm một quán cà phê để nói chuyện phiếm.
Thời tiết hôm nay rất tốt, hơi hơi
có gió nhẹ thổi qua.
Lư Đồng sau khi chụp xong một bức
hình, đầu tiên là hướng về phía cô phàn nàn một hồi: “Người yêu nhỏ tuổi tuy là
rất tốt, một ngày có thể dùng hết một hộp, nhưng một khi xuống giường lại quá
dính người, chỉ là ra ngoài ăn bữa cơm mà cũng hận không thể hỏi tám trăm lần…
Cũng chỉ là có chút nhan sắc mà thôi, còn muốn quản chuyện của tớ..”
Người mà cô đang nói chính là crush
của cô ấy, mới chỉ là sinh viên năm ba.
Vãn Gia hiểu rõ: “Cho nên cậu lại
muốn chia tay à?”
“Bằng không thì sao?” Lư Đồng buông
tay: “Chẳng lẽ cưới cậu ta về nhà, sau đó để cậu ta sẽ ngày ngày quản chuyện
của tớ?”
“Cậu nói đúng.” Trừ bỏ gật đầu phụ
họa, Vãn Gia cũng không biết bản thân phải nói gì, rốt cuộc đối với Lư Đồng mà
nói, bạn trai là người mà lúc nào cũng có thể tìm.
Lư Đồng hé miệng cười, may mắn bạn
tốt cũng không có bởi vì kết hôn mà tâm lý biến đổi, không giống như một số
người, chính mình vừa mới kết hôn đã tích cực hướng về phía bạn bè mà thuyết
giáo, nghe mà muốn đau cả tai.
Khách khí mà nói thì những người này
có chút vô ý thức, luôn muốn xem vào hôn nhân và tình yêu của người khác, hoặc
là làm người không có điểm dừng, nếu nói trực tiếp, chính là bản thân có bệnh.
Uống thêm hai ngụm nước, Lư Đồng lại
bắt đầu bàn tán về những lời đồn đãi mà gần đây mà cô ấy nghe đư� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.