Nội y nóng bỏng, tiếng
động dọa người.
Vãn Gia bị hù cho giật
mình liền không chút do dự đóng cửa uỳnh một cái.
Bóng dáng Chúc Ngộ
Thanh xuất hiện sau cánh cửa làm bằng kính.
Anh nhìn cánh cửa tủ,
rồi quay lại nhìn người đang lúng túng bên cạnh.
Một tay cô nắm lấy
chiếc khăn tắm, bên ngoài chiếc khăn tắm để lộ ra cổ nhỏ tinh tế, tiếp đó là
hai bả vai trần, đường cong xương quai xanh rõ ràng thẳng tắp, đưa tầm mắt
xuống dưới là hình ảnh một đôi chân thon dài trắng nõn.
Trong vài giây ngay cả
hô hấp Vãn Gia cũng quên mất, cô vô cùng xấu hổ vì bị anh nhìn chằm chằm như
thế: "Hôm nay. . . . .sao anh về
sớm thế?"
"Xong việc rồi
nên anh về sớm một chút." Chúc Ngộ Thanh thuận tay kéo cà vạt xuống, rồi
tiếp tục tháo đồng hồ.
Sau khi tháo xong đồng
hồ, anh lại lấy tay cởi khuy áo sơmi, anh khẽ nâng cằm, tầm mắt vẫn đang dừng
lại ở trên người Vãn Gia.
Một người có dáng
người cao to đứng giữa phòng thay đồ, không hề có ý định né tránh.
Cửa tủ ở phòng để đồ
đều được làm bằng kính trong suốt có thể nhìn xuyên qua, chân Vãn Gia giống như
đã mọc rễ không thể nhúc nhích, cô đứng đó trông coi để đề phòng anh đột nhiên
lại càng không dám mở tủ ra để lấy áo ngủ.
Nhưng như vậy lại
thành ra rất kỳ cục và mất tự nhiên, cô cố gắng hết sức bình tĩnh lại, dưới cái
nhìn chằm chằm của Chúc Ngộ Thanh, cô nuốt nước bọt: "Cổ anh… còn ngứa
không?"
Dường như là được cô
nhắc nhở, Chúc Ngộ Thanh đưa tay ra đằng sau sờ cổ: "Có một chút, em giúp
anh xem thử xem?"
Thừa dịp anh cúi đầu
cởi áo vest, Vãn Gia vội vàng nói ra một câu: "Em đi thay quần áo trước
đã."
Vừa nói chuyện cô vừa
mở cửa tủ, tùy tiện lấy một chiếc váy ngủ, lại tiện tay vùi luôn bộ nội y kia
sâu xuống phía dưới, ôm ngực rời đi.
Đợi cô thay quần áo
xong, Chúc Ngộ Thanh đã yên vị ngồi ở bên giường.
Anh chống hai tay lên
nệm, ống tay áo được xắn lên gọn gàng, vạt áo sơmi cũng được kéo ra khỏi lưng
quần, tiện tay cũng cởi bỏ luôn hai cái cúc áo, nhìn qua có chút mệt mỏi.
Một người dù cho có
tràn đầy năng lượng đến đâu đi nữa sau quá trình làm việc với cường độ cao cũng
sẽ có lúc mệt mỏi, giảm bớt đi sự đanh thép.
Cô cẩn thận vạch cổ áo
ra nhìn, một mảnh da trắng tinh.
"Chắc là ổn rồi,
không còn vết đỏ nữa." Vãn Gia thành thật nói cho anh.
Chúc Ngộ Thanh từ cổ
họng rặn ra một câu, mơ hồ trả lời: "Vậy giúp anh mát xa một tí, cổ anh
hôm nay hơi mỏi."
Khác với lần trước,
lần này là anh đối diện với cô, anh cúi đầu, trán anh đặt trên bụng của cô.
"Hôm nay đi ra
ngoài à?" Anh hỏi.
"Vâng, em ra
ngoài đi dạo, gặp gỡ bạn bè."
"Hai ngày nay anh
hơi bận, đợi đến cuối tuần anh đi cùng em có được không?"
Cuối tuần anh vẫn nên
ngủ bù thì hơn.
Vãn Gia không nói
tiếp, ngón tay bóp vai và cổ cho anh, lại quay sang nói về ngày mai, ngày mai
là buổi tiệc sinh nhật của Chúc Như Mạn.
Chúc Ngộ Thanh ừ một
tiếng: "Tối mai anh có cuộc hẹn, chỗ Mạn Mạn em muốn thì đến đó chơi,
không muốn thì cũng chẳng sao, đừng ép buộc bản thân."
Vãn Gia ở đằng sau co
rúm người lại.
Thanh âm của anh rất
trầm, trầm như thể là đang lầm bầm lầu bầu cái gì đó, cũng như thể là đang nỉ
non, nhưng hô hấp lại càng mạnh mẽ, như bị ngăn cách bởi một lớp váy mỏng,
phảng phất như xuyên qua từng sợi vải mảnh, phả lên làn da của cô, đồng thời
cũng mang tới cảm giác tồn tại vô cùng lớn của chiếc mũi thẳng tắp, áp sát vào
eo cô.
Hơi thở Vãn Gia trở
nên rối loạn, cô vừa định lùi ra, lại nghe thấy anh chỉ: "Bên trái, giúp
anh đấm bóp mấy cái."
Đầu ngón tay lướt qua,
anh gật đầu: "Đúng rồi, chính là chỗ đấy."
Cái chỗ này, Vãn Gia
cũng thường xuyên cảm thấy đau nhức, nghĩ tới đây, cô nắm chặt tay thành nắm
đấm, dùng khớp xương giữa các đốt ngón tay lăn qua lăn lại mấy vòng.
Chắc là do vị trí và
lực độ vừa vặn, Chúc Ngộ Thanh nhẹ nhõm thở dài: "Kỹ thuật không tệ."
"Không phải là do
anh gánh vác quá nhiều vất vả mà vai phát bệnh chứ?" Vãn Gia do dự:
"Em có quen một bác sĩ Trung Y, ở ngay Tây Nhị Kì, kỹ thuật xoa bóp và
châm cứu đều rất tốt . .. . ."
Chưa kịp nói hết, đột
nhiên nghĩ đến việc anh có bác sĩ gia đình riêng. Cho dù thả lỏng chắc cũng nên
làm ở khách sạn hoặc là trung tâm trị liệu vật lý có chuyên môn, không chắc đã
bằng lòng đến một phòng khám nhỏ.
Suy nghĩ vừa mới nảy
ra trong đầu, Chúc Ngộ Thanh đã nắm lấy tay cô: "Được, cuối tuần em dẫn
anh đi."
Âm thanh ồm ồm, hình
như làm cô có đôi chút rung động, mờ ám không thể tưởng tượng được.
Sau đó anh đứng dậy,
nắm lấy bàn tay Vãn Gia xuống khỏi cổ mình, cúi đầu hôn cô, rồi đi vào phòng
tắm.
Ngày hôm sau, Vãn Gia
cũng dậy sớm.
Cuộc hẹn là ở một
khách sạn, đại sảnh là để các doanh nghiệp trao đổi, trong môi trường riêng tư
như này rất thích hợp để đàm phán.
Lúc đến nơi, Lương
Tiến Luân đã tìm được chỗ ngồi từ trước.
"Cho tôi một
Latte yến mạch."
"Được, cám
ơn."
Giống với suy đoán của
Vãn Gia, Lương Tiến Luân tìm cô để thảo luận về cơ hội làm việc, hoặc nói cách
khác là trò chuyện về việc lập nghiệp.
Nền tảng đặt hàng có
mô hình giống ông lão nhà Lương Tiến Luân không sai biệt lắm, nhưng vì tránh hiềm
nghi, nội bộ tập đoàn không bồi dưỡng “thợ săn đầu người” (săn nhân tài cấp
cao), để tránh tin đồn rơi ngược lại vào danh sách ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.