Trong lời nói đương nhiên là có ý
tứ, nhưng khi nói đến chuyện đó, giọng điệu Chúc Ngộ Thanh không chút lên
xuống.
Những lời nói chủ mưu nghe có hơi
phù hoa, nếu nói theo cách người thường nói chính là cẩu huyết, chưa kể bằng
chứng còn chưa đầy đủ.
Người đã đi rồi, nếu cứ đuổi theo
chỉ khiến gia đình bất hòa, giống như để người ngoài xem kịch vậy.
Cho nên ngoài ý muốn vĩnh viễn chỉ
có thể là ngoài ý muốn, suy đoán cũng chỉ có thể để trong lòng, hoặc suy nghĩ
theo góc độ khác là nhân quả.
Giống như con người lúc nào cũng có
thể bị các đối tượng khác dạy hư, xúi giục.
Nhiều năm trước, cha anh vẫn là
người cuồng công việc, cẩn thận quản lý công ty, chăm sóc và quan tâm gia đình,
nhưng người đã làm ảnh hưởng và lừa dối ông, lại chính là người em rể họ Phan
mà ông ấy yêu thương nhất.
Nhớ lại chuyện xưa, ánh sáng trong
mắt Chúc Ngộ Thanh dần tắt, đôi mắt ngây ngốc của anh nhìn chằm chằm vào cô.
Bốn mắt nhìn nhau, cô thở hắt ra một
hơi, chắc đang suy nghĩ muốn nói gì đó, tuy là ban đêm nhưng anh vẫn nhìn thấy
rất rõ từng hành động của cô.
Chúc Ngộ Thanh cười nhạt, anh duỗi
tay che mắt cô lại: “Đừng nghĩ nhiều quá, anh chỉ muốn nói một chút tình huống
trong nhà cho em biết trước.”
Lông mi cô chạm vào lòng bàn tay
anh, hơi ngứa, anh lấy tay ra: “Hay là em muốn hỏi gì đó à?”
Hai người nằm sát mặt đối mặt, đầu
gối đè lên nhau, ánh mắt nhìn nhau không chớp, giống như đang giằng co.
Vãn Gia hoàn hồn, cô lắc đầu: “Không
phải, tạm thời em chưa có gì muốn hỏi cả.”
Chúc Ngộ Thanh nhìn chăm chăm cô vài
giây: “Vậy ngủ thôi, ngày mai còn phải thức sớm.” Sau đó anh vỗ nhẹ vào eo cô:
“Ngủ ngon.”
Bức màn ngăn cách ánh trăng, ánh
sáng chỉ phản chiếu được hình dáng của các đồ vật trong phòng.
Trong phòng chìm vào khoảng không vô
cùng yên tĩnh, người còn lại cũng đáp: “Ngủ ngon.”
Chúc Ngộ Thanh nhắm mắt, khóe miệng
hơi nhếch lên.
Về tư thế khi ngủ, tư thế ngủ của
Vãn Gia khá xấu, cánh tay của Chúc Ngộ Thanh quá nặng, cô lại không dám đẩy ra,
nên ban đêm cô rất ít khi di chuyển, ngủ thế nào thì lúc thức dậy vẫn ở tư thế
như trước lúc ngủ.
Nhưng sáng hôm sau, cô phát hiện
mình đã đổi tư thế khác.
Trước khi ngủ mặt cô hướng ra cửa
phòng, nhưng sau khi mở mắt, mặt cô lại hướng ra cửa sổ.
Người vừa tỉnh, nên phản xạ có hơi
chậm, nhưng cô vẫn cảm nhận được độ ấm nóng dưới lưng.
Sau khi nhận ra đó là gì, cô lập tức
bật dậy.
Động tĩnh hơi lớn nên đã làm Chúc
Ngộ Thanh thức giấc.
Trong tầm mắt của anh, Vãn Gia xấu
hổ nói: “Em đi rửa mặt trước.”
Đánh răng rửa mặt xong thì cũng đã
hơn 10 phút, trái tim đập nhanh nãy giờ cũng đã trở lại trạng thái bình thường.
Ăn xong bữa sáng, hai người lên một
chiếc xe có kiểu dáng dài sang trọng.
Không ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).