Tôi vào nhà với mẹ chồng, cố gắng giữ bình tĩnh. Trần Canh đứng cách đó không xa lắm, áy náy gật đầu bảo tôi đừng sợ.
Tôi muốn tránh xa anh ra, nhanh chóng đi vào căn nhà nhỏ. Trước lúc đóng cửa, tôi quay đầu nhìn thấy anh xoay người, đưa lưng về phía tôi ngắm ánh trăng trên đỉnh đầu.
Dưới ánh trăng, bóng dáng anh thẳng tắp, mảnh khảnh thon dài. Anh đưa tay sờ đầu, sau đó bực mình đấm hai quyền vào không khí, có vẻ như muốn làm ngoại giao trước, nếu không được thì tới quân sự...
Mẹ chồng bảo tôi ngồi xuống. Tôi nhìn khắp căn phòng nhỏ được trang trí đơn giản chỉ có một giường, hai ghế và một cái bàn tròn. Tôi ngồi trên ghế đối diện bà, vội vàng hỏi: “Mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mẹ là con người, tại sao lại quen biết nhiều ma quỷ như vậy?”
Mẹ chồng châm trà cho tôi. Mắt bà không thấy gì, vậy mà lúc châm trà không để tràn ra bất kỳ giọt nào.
Bà không trả lời tôi, giọng nói nhẹ nhàng mà chậm chạp: “Trần Canh là đứa trẻ ngoan, con người chính trực, không chịu được việc gian ác. Cho nên khi con xuất hiện thì mẹ không cản được, để nó mang con về đây.”
“Để làm con tin tưởng, chịu đến đây kết hôn mà nó lén lút đi vào giấc mơ của con, ở chung với con nhiều năm trời. Ký ức về nó trong đầu con đều từ đó mà ra. Bây giờ con quên hết bởi vì con đã tỉnh mộng rồi.”
Mẹ chồng còn muốn nói tiếp. Tôi không nhận được đáp án như mong muốn nên ngắt lời bà: “Anh ấy tìm con làm gì? Con đâu có trêu chọc anh ấy. Hơn nữa con là người mà, làm sao kết hôn với ma được?”
Bị một con quỷ bắt tới, thiếu chút nữa là kết hôn xong xuôi rồi nên tôi sợ lắm. Cơn tức này không cần nói cũng biết, tôi oán hận nhìn chằm chằm mẹ chồng.
Bà thở dài nói: “Đây là số mệnh.”
Bà dùng tay chỉ vào mấy bức khắc họa trên bàn tròn, giới thiệu cho tôi hay: “Đây là Anh Ninh và Vương Tử Phục, đây là Cửu Nương và Lai Dương Sinh, đây là Phùng Sinh và Thập Tứ Nương, còn đây là Thái Thần và Nhiếp Tiểu Thiến. Con cảm thấy bọn họ giống nhau ở chỗ nào?”
Tôi sững sờ nhìn mấy hình vẽ chạm khắc kia. Tôi phát hiện ra tất cả đều là những câu chuyện tình yêu thời xưa, còn tình yêu giữa người và ma quỷ.
Tôi phản ứng lại được, cho rằng bản thân hiểu được ý mẹ chồng nên nói thẳng: “Con không gả cho Trần Canh đâu! Khác biệt giữa người và quỷ không thể nào hòa hợp được, cho dù mẹ có lấy mấy câu chuyện cổ xưa này làm ví dụ thì con cũng không chịu đâu!”
Mẹ chồng dường như đoán trước được tôi sẽ phản ứng như thế, bà không vội, cũng không bực mình gì mà duỗi tay vuốt nhẹ mấy hình vẽ trên bàn.
Giọng bà bỗng trở nên mờ ảo như xuyên qua dòng thời gian đằng đẵng: “Thiên địa có can, can sinh vạn mộc, kết thành vô hạn đóa hoa, trong đó có một đóa hoa đặc biệt nhất chiếm riêng một vùng trời đất. Nó tương phản với truyền thống, chọc cho người ta nghi ngờ, khiến người ta muốn hủy diệt. Nhưng không một ai có thể phủ nhận được vẻ đẹp của nó. Giống như người này, người kia, người nọ, còn có cô ấy.”
Mẹ chồng điểm đầu ngón tay qua một lượt, cuối cùng dừng lại trên người Nhiếp Tiểu Thiến, giọng bà thong dong: “Những cô gái này không phải hư cấu mà là chuyện xưa có thật. Vận mệnh của con và bọn họ nối tiếp nhau, bọn họ... là kiếp trước của con!”
“Không thể!” Tôi đứng lên, chỉ vào tay bà, hoàn toàn không tin nổi: “Bà chơi trò âm phủ gì thế? Bà muốn lừa tôi ở lại dây, gả cho con trai bà đúng không?”
Tôi không thể ở lại cái thôn quỷ quái này. Làm sao tôi có thể làm vợ một con ma được chứ?
Cảm xúc mẹ chồng không chút dao động. Bà chậm chạp đứng lên, hình như còn muốn nói gì đó với tôi. Nhưng tôi nào dám nghe nữa, sợ bản thân sẽ tin tưởng bà, cuối cùng bị bà lừa ở lại thôn quỷ này.
Tôi kéo cửa nhà, lập tức xông ra ngoài. Trần Canh còn đang chờ ở đằng kia, thấy tôi thì có vẻ hơi căng thẳng. Còn tôi vừa thấy anh thì cuống quýt đổi hướng, chạy về phía chân núi.
Sau lưng tôi có tiếng động, tôi bịt tai lại, trong lúc chạy vội thì không nghe thấy gì hết.
Cho đến khi tôi thở hổn hển, chạy xuống núi rồi thì mới nhìn thấy ánh đèn quen thuộc và người đi đường. Tôi quỳ rạp xuống đất, mệt đến mức bắt đầu ho khan.
Ánh mắt mọi người nhìn tôi kỳ lạ lắm. Tôi cúi đầu thấy làn váy đỏ tươi trên người thì hiểu ra nguyên nhân.
Tôi nhanh chóng cởi bộ váy cưới ra. Nếu vì nó mà bị Trần Canh tìm thấy thì tôi không biết có còn chạy thoát khỏi đó nổi không nữa.
Chỗ mà tôi đang đứng là Linh Khâu, nơi mà tôi đến du lịch. Khung cảnh quen thuộc giúp tôi nhớ ra, ba ngày trước tôi đã bị Trần Canh mê hoặc.
Tôi chặn lại một chiếc xe cho thuê, bảo tài xế mau lái xe đi, đưa tôi rời khỏi nơi này.
...
Tôi hoàn toàn không biết đằng sau đuôi xe taxi có dán một cọng lông đuôi con quạ.
Khi về đến nhà thì tôi đóng kín cửa ra vào, mở hết đèn lên. Ánh sáng chiếu rọi khắp nơi làm tôi an tâm thêm vài phần.
Chuyện mà tôi đã trải qua suốt ba ngày này, nếu nói ra ngoài chắc là không ai tin đâu. Cảm giác như bị bóng đèn, khi tỉnh lại thì chỉ muốn quên đi, vĩnh viễn thoát khỏi thế giới kia mà thôi.
Tôi nằm trên giường nghỉ ngơi một lúc lâu, sau đó ngồi dậy tự nấu cơm ăn.
Trong lúc nấu cơm, tôi đột nhiên phát hiện bản thân đang làm món nạm bò nấu khoai tây, nhưng trước đây tôi đâu có biết nấu món này, cũng không có ký ức từng học tập qua.
Tại sao tôi có thể nấu ăn thành thạo thế được?
Tôi ôm lòng nghi ngờ, làm cho xong mấy món ăn, múc ra hết thì bới cơm ăn một miếng. Mùi vị rất ngon, không giống như lần đầu tiên làm.
Tôi sửng sốt, trong đầu có một hình ảnh lướt qua. Đó là lúc Trần Canh vào bếp mời tôi ăn bữa cơm. Tôi thấy ăn ngon, cứ hỏi anh cách làm như thế nào. Sau đó là khung cảnh anh bình thản dạy tôi nấu ăn.
Hai người chúng tôi thân thiết đến vậy sao? Ký ức đột nhiên xuất hiện làm lòng tôi bối rối.
Ở trong mộng, Trần Canh từng sống cùng tôi nhiều năm. Đó là lý do tôi luôn cảm thấy anh rất quen thuộc, còn hiểu nhau đến tận gốc rễ.
Không phải mẹ chồng đã nói tôi quên hết rồi hay sao? Bây giờ lại nhớ ra là thế nào?
Tôi hơi sợ hãi, không muốn có liên hệ gì với anh nữa. Tôi muốn rời xa thế giới có yêu ma quỷ quái kia.
Nhưng khi ăn hết miếng này đến miếng khác, hương vị quen thuộc kích thích đầu lưỡi tôi, không hiểu sao lại thấy an tâm đến lạ.
Giống như... vốn nên là như vậy.
Cùng lúc đó, tôi bỗng dưng nghe thấy tiếng chim chóc vỗ cánh phành phạch: “Cạc cạc cạc!”
Quạ đen?
Tôi ở tầng mười bảy, có loài quạ nào bay cao được thế à? Nó đang bay bên ngoài cửa sổ nhà tôi. Tôi có vài suy đoán rất khó tin, nhưng gần đây toàn gặp chuyện quái quỷ nên hết thảy có vẻ hợp lý hóa.
Tôi kéo tấm rèm ra, vừa liếc mắt thì giật mình run sợ.
Vô số quạ đen bay loạn ở bên ngoài che kín cả bầu trời, số lượng khổng lồ như thế thì tiếng động đáng lẽ phải lớn lắm. Vậy mà mấy con quạ này không tạo ra âm thanh nào, chẳng khác gì hồn ma lơ lửng trong không khí, lặng ngắt như tờ.
Tôi ý thức được có việc không đúng, hoảng loạn lùi ra sau một bước.
Đột nhiên “cạc cạc cạc” ba tiếng, một con quạ đen đứng đầu to bằng con kền kền bay tới đậu trên ban công nhà tôi. Nó vỗ một cánh vào cửa sổ, kính thủy tinh xuất hiện vết nứt trong nháy mắt!
Con quạ đó còn mở miệng nói tiếng người: “Cạc cạc cạc! Kiếp này ta đã biết trước mọi việc. Ta sẽ không thất bại giống như mấy lần trước! Đi chết đi!”
Quạ đen to tướng rung cánh, đàn quạ đen lập tức vọt tới đập vỡ kính thủy tinh! Mảnh vỡ trong suốt văng vào mặt tôi, thời gian dường như chậm lại.
Tôi nhìn thấy sự hận thù lẫn với khoái trá trong đôi mắt tối thui không có tròng trắng của con quạ lớn đó. Tôi còn nhìn thấy đàn quạ đang lao đến, những bộ vuốt đen ngòm mở rộng hết cỡ.
Mảnh vỡ thủy tinh cắt đứt mặt tôi, những con quạ đen cũng bắt được cơ thể tôi, kéo tôi bay lên.
Tôi giãy giụa kịch liệt mà không có tác dụng gì. Lúc đó tôi mới nhớ ra, trong mấy câu chuyện tình cũ kỹ giữa người và quỷ luôn có một kẻ phản diện tội ác ngập trời, hắn liều mạng muốn ngăn cản tình yêu của nam chính và nữ chính.
Một đời này, ngoại trừ tôi gần đây vừa mới biết bản thân có thể mang duyên âm trên người, những nhân vật khác e là đã hiểu rõ thân phận và vận mệnh của họ từ lâu rồi.
Trần Canh sốt ruột muốn đưa tôi đi là vì anh lo lắng đàn quạ đen này sẽ tìm được tôi sao?
Tôi giãy giụa bằng tất cả sức lực, ngay khi tôi đang hoảng sợ cùng cực thì đàn quạ đen đã đưa tôi ra khỏi phòng.
Độ cao khủng khiếp làm tôi choáng váng mặt mày, tôi giùng giằng suy nghĩ là cần phải nói gì đó với bọn chúng. Nhưng mà con quạ đen lớn nhất kia chỉ cười cạc cạc. Có lẽ nó biết phản diện nói nhiều dễ chết sớm, không hề muốn lắm lời vô nghĩa gì với tôi.
Nó trực tiếp sai khiến đàn quạ đen buông tôi ra, để tôi rơi thẳng từ tầng mười bảy xuống dưới.
Tôi bị thả rơi tự do, hình ảnh xung quanh kéo dài như bóng câu ngoài cửa sổ xẹt qua mắt. Tim tôi nhảy vọt tới cổ họng, trong đầu nảy ra một suy nghĩ: Mấy câu chuyện tình cảm ma quỷ tuy không có nhiều happy ending lắm, nhưng tốt xấu gì nam chính và nữ chính cũng được yêu đương một khoảng thời gian ngắn.
Tôi còn chưa bước vô đoạn mở đầu nữa mà, đừng có chết sớm thế chứ?
Tôi vừa nghĩ vậy xong thì cảm giác có bàn tay ai đó ôm lấy eo. Tôi cầm lòng không đậu mà mở miệng nói: “Y như rằng!”
Trần Canh sau lưng tôi đang nghiêm mặt, nghe vậy thì sửng sốt: “Cái gì?”
Anh ôm tôi, xoay người giữa không trung rồi đáp xuống một cao ốc văn phòng thấp hơn ở bên cạnh.
Tôi không biết nên giải thích thế nào, lôi kéo Trần Canh chạy từ sân thượng vào trong tòa nhà. Đàn quạ đen đuổi theo ở đằng sau, đâm vào cửa sắt kêu leng keng rung động.
“Bây giờ phải làm sao đây?” Tôi vừa chạy vừa hỏi anh.
Trần Canh ngạc nhiên liếc mắt nhìn tôi, hỏi: “Em tin anh?”
Tất cả những chuyện này quá đột ngột nhưng vô cùng chân thật, tôi còn có gì mà không chịu tin nữa chứ.
Tôi gật đầu, chạy nhanh theo anh hỏi: “Dựa theo cốt truyện, chúng ta không phải là đối thủ của đám quạ đen kia, bây giờ thì làm sao đây? Đi tìm... Yến Xích Hà hả?”
Trần Canh thở dài: “Không có Yến Xích Hà.”
Tôi ngẩn người: “Không có?”
Kể kỹ hơn thì trong mấy câu chuyện xưa, với thực lực của nam nữ chính thì thật sự không thể chống lại phản diện được. Bọn họ phải nhờ vào cao thủ khác để đánh bại phản diện.
Kiếp này của tôi không có Yến Xích Hà, vậy thì chết chắc rồi.
Trần Canh gật đầu: “Anh đưa em đến núi Cửu Long là vì mẹ từng nói trước với anh là ở vòng luân hồi này có biến số. Mấy cao thủ chính phái ví dụ như Yến Xích hà còn chưa đầu thai, hơn nữa bí mật luân hồi cũng bị tiết lộ ra ngoài rồi!”
“Cho nên rất có khả năng, lần này hai người chúng ta sẽ rơi vào kết cục bị vua quạ đen giết chết. Chuyện này là sai quy tắc, mẹ anh muốn sửa lại sai lầm nên mới rời khỏi địa phủ.”
Tôi còn chưa tiếp thu được: “Vậy mẹ chồng là đối thủ của quạ đen đúng không? Bà ấy có thể cứu chúng ta?”
Trần Canh nhìn ra ngoài cửa sổ: “Chúng ta trốn trước đã.”
Quạ đen phá vỡ cửa kính, tiếp tục đâm vào bên trong tòa nhà!
.........
(!) Anh Ninh và Vương Tử Phục/ Cửu Nương và Lai Dương Sinh/ Phùng Sinh và Thập Tứ Nương đều là những cặp đôi người - ma trong “Liêu trai chí dị”.
Thái Thần và Nhiếp Tiểu Thiến là nhân vật trong “Thiến nữ u hồn”.
(!)(!) Tóm tắt nội dung “Thiến nữ u hồn”: Ninh Thái Thần là người, yêu Nhiếp Tiểu Thiến là ma. Linh hồn Tiểu Thiến bị Lão Lão điều khiển. Thái Thần cầu xin pháp sư Yến Xích Hà giải thoát cho nàng. Sau khi đánh bại Lão Lão, Tiểu Thiến bị bắt xuống Địa phủ làm vợ Hắc Sơn lão yêu. Cả ba người hợp lực đánh bại lão yêu, cuối cùng Tiểu Thiến đầu thai, Thái Thần chôn cất xương cốt cho nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT