Lúc mẹ chồng nắm tay, tôi cười hì hì gọi một tiếng “mẹ”.

Mắt bà bị mù từ thời còn trẻ, đôi tai thì rất thính, nghe thấy giọng tôi là cười hiền từ, kéo tôi lại gần bà hơn một chút. Bà duỗi tay qua, tôi cũng tự nhiên mà đưa lỗ tai lại gần, nghe thử xem bà muốn nói thầm chuyện gì.

Khi bà mở miệng thì tôi ngây ngẩn cả người: “Con gái à, lúc ngủ không được để mũi giày hướng về phía giường, nếu không quỷ sẽ tìm được chỗ con nằm ngủ.”

Tôi dở khóc dở cười, giải thích với bà: “Mẹ, giờ đã là thế kỷ hai mươi mốt rồi, sao còn nói chuyện mê tín thế? Những quy tắc quỷ quái trước kia toàn là giả hết, không tin được đâu.”

Mẹ chồng nghe vậy thì lắc đầu cười, vỗ tay tôi rồi nói: “Vào nhà đi, tới giờ rồi.”

Tôi ừ một tiếng, xách làn váy đỏ bước vào phòng tân hôn. Sau khi vào phòng thì tôi buông tay ra, nhìn xem một cái nhẫn được bện bằng cỏ.

Lúc nãy mẹ chồng vỗ tay tôi rồi nhét nó vào. Cọng cỏ màu xanh đậm tươi tắn, có thể thấy được là vừa mới hái đây thôi, xanh biếc mềm mại, làm tâm trạng người xem tốt lên rất nhiều.

Tôi nghĩ đến Trần Canh không có chuẩn bị nhẫn cưới, vậy nên tôi mới đeo chiếc nhẫn cỏ đó lên ngón áp út. Lòng bàn tay mát lạnh, cảm xúc của tôi cũng vui hơn.

Tôi và Trần Canh quen biết nhiều năm. Tôi cảm thấy gặp được anh, hôm nay còn được gả cho anh nhất định là quyết định chính xác nhất mà tôi từng đưa ra trong suốt cuộc đời này!

Người đời luôn nói nhân sinh khổ cực không sao, chồng quay về nhà là tốt rồi.

Cuộc đời tôi trước nay luôn thuận lợi, lại gặp được anh thì còn may mắn nào hơn được nữa!

Bên ngoài phòng tân hôn, khách khứa nâng ly cụng vào nhau tạo ra âm thanh náo nhiệt. Trần Canh tiếp khách ở bên ngoài, tên mọt sách yếu đuối như anh uống vài ly rượu như được tiếp thêm dũng khí, tiếng cười có vài phần hào phóng khỏe mạnh.

Tôi nhìn xung quanh phòng tân hôn, kiên nhẫn chờ đợi.

Theo luật lệ trong thôn, lúc này cô dâu phải ở lại trong phòng. Cho đến khi chú rể tiến vào thì không một ai được phép bước qua cửa. Vì thế nên tôi cứ ngồi ở đây từ chiều tới tối không nhúc nhích gì.

Trong lúc hồi hộp, hình như tôi có ngủ gật một giấc, lúc tỉnh lại chỉ thấy gạch lát đất màu hồng. Thì ra không biết từ lúc nào, tôi dựa vào giường ngủ quên rồi thò một tay ra khỏi giường, suýt nữa thì chạm vào mặt đất.

Ngoài cửa vẫn còn ầm ĩ, bạn bè của Trần Canh đang ồn ào, xô đẩy anh vào phòng tân hôn. Tôi ý thức được là sắp đến giờ rồi.

Tôi đỏ mặt, định ngồi dậy cho đoan trang. Ngay lúc đó, mắt tôi đột nhiên nhìn thấy cặp giày thêu hoa màu đỏ để ở trước giường.

Đó là giày cưới mà các cô gái thời xưa phải mang khi lấy chồng. Thân giày có hoa văn, trước và sau đều thêu hoa. Mấy ngày trước Trần Canh còn trêu ghẹo tôi, nói là ngày kết hôn có muốn mang giày kiểu này không, lúc đó anh vô cùng hài hước.

Tôi còn nhớ khi đó nhìn đôi giày này thấy phần mũi nhọn y như cái dùi, không được đẹp lắm nên lập tức nói không cần. Ai mà ngờ được hôm nay lại nhìn thấy nó ở chỗ này.

Giờ phút này, đôi giày thêu hoa màu đỏ có hình dáng giống như cái dùi kia đang hướng mũi vào giường. Nói chính xác hơn là nó đang chỉ vào chỗ tôi đang ngồi trên giường.

Tôi thấy vậy, không hiểu sao lại thấy hốt hoảng, tim đập nhanh sợ hãi. Đúng lúc lồng ngực tôi rộn ràng nảy lên, cửa phòng bị người đẩy ra.

Tiếng ủng hộ ngoài phòng vang như sấm nổ, tôi hoảng sợ trượt tay, ngã xuống dưới giường. Vì hồi hộp nên tôi vội chống tay lên mặt đất, ngay chỗ để đôi giày đỏ kia.

Trần Canh kêu lên một tiếng, sắp sửa đi vào rồi. Tôi nhanh chóng chống tay ngồi dậy, lên tiếng nói là bản thân không sao cả.

Nhưng sau đó, tôi phát hiện bên ngoài phòng đột nhiên tĩnh lặng.

...

Tựa như thời gian bị đóng băng, ngoài cửa phòng không một tiếng động. Tôi chỉ nghe được tiếng gió núi vù vù văng vẳng, tiếng người cười nói biến mất không còn.

Mấy ngọn đèn ngoài sân lay động vài lần rồi vụt tắt. Giữa tiếng gió núi là sự yên tĩnh kéo dài.

Tôi bị dọa, sững sờ bất động, hoàn toàn không biết đã có chuyện gì xảy ra. Đột nhiên thay đổi thế này, cổ họng tôi cứ như bị tay ai bóp lấy, hô hấp hít thở khó khăn.

Tôi quay đầu nhìn ra cửa, chính là cánh cửa tối om kia, Trần Canh từng bước một tiến tới, đứng dưới ánh đèn trong phòng tân hôn.

Nháy mắt, khóe môi tươi cười chợt trĩu xuống, mặt mày anh không chút biểu cảm. Lông tơ tôi dựng đứng, theo bản năng co rụt người ra sau. Tôi muốn cách xa anh ra, hoàn toàn quên mất hôm nay anh chính là chú rể của tôi.

Tôi nhìn thấy mắt Trần Canh trợn to đến mức lớn nhất, tròng mắt ở giữa điên cuồng đảo loạn. Anh lắc đầu nỉ non: “Giường của mình... đâu rồi?”

Phòng tân hôn lặng ngắt như tờ, chú rể của tôi tìm kiếm vị trí giường ngủ, chậm chạp đi lòng vòng khắp nơi.

Tình huống quái quỷ vô cùng, tôi không thể ngừng mở to mắt kinh sợ hãi hùng, tay thì bịt kín miệng.

Đột nhiên tôi nhớ ra một chuyện.

Trần Canh... tôi mới quen anh được ba ngày...

Gió núi vù vù nổi lên, động vật trên núi đang rít gào. Trần Canh đi lòng vòng trong phòng càng lúc càng nhanh.

Cả người tôi bị mồ hôi lạnh thấm ướt. Nhất định là tôi bị quỷ mê hoặc, Trần Canh có vấn đề. Nếu không nhờ mẹ chồng nhắc nhở tôi trước, tôi thì đánh bậy đánh bạ đẩy lệch đôi giày đỏ kia thì không biết bây giờ đã xảy ra chuyện gì rồi. Tôi không dám tưởng tượng tiếp.

Tôi vậy mà đi kết hôn với một con quỷ!

Tôi nghĩ đến lời mẹ chồng nhắc nhở, sực nhớ ra cái nhẫn cỏ bà đưa cho tôi vào lần cuối gặp mặt.

Tôi lập tức giơ tay lên, chiếc nhẫn cỏ trên ngón áp út hãy còn xanh biếc. Có lẽ vì vừa nãy tôi hoảng quá, vòng bện bị lỏng ra một chút, không cẩn thận là bung ra rồi rớt khỏi tay tôi ngay.

Tôi chú ý đến một cọng lá cây khá lớn được cuốn ở bên trong, đó là... một dải lá liễu!

Tôi ngẩn người, không biết lá liễu có ý nghĩa thế nào.

Bây giờ Trần Canh đang đi lại nhanh lắm, anh bước đi không gây ra tiếng động nào mà đung đưa như bóng ma. Có khi anh đụng vào giường, ánh mắt sẽ hướng qua đây nhìn chăm chú một hồi như phát hiện được gì đó.

Tôi nhận ra anh có khả năng tìm kiếm được vị trí giường ngủ bằng cách đó. Tôi tuyệt đối không thể ngồi chờ chết được!

Suy nghĩ bay xa, giờ phút này tôi phát hiện người duy nhất tôi có thể tin tưởng được là mẹ chồng, mặc dù bà cũng là mẹ ruột của Trần Canh.

Tôi cầm lấy lá liễu ở trong tay, nhớ tới lời đồn nghe được từ một ông lão: “Dùng lá liễu tươi lau mắt là có thể nhìn thấy hồn ma.”

Trong lúc tuyệt vọng thì cái gì tôi cũng dám thử. Tôi lau lá liễu lên mắt theo bản năng, sau đó tôi sững sờ tại chỗ.

Trang trí trong phòng không có gì thay đổi, còn “người” thì đã khác xa. Trần canh không tìm được vị trí giường ngủ, biểu cảm vốn ngu ngơ quỷ dị đột nhiên linh hoạt hơn.

Khuôn mặt đẹp trai sáng láng của anh ngoại trừ hơi tái nhợt thì khí chất vẫn giống như hồi mới gặp, hoàn toàn không phải là kiểu quỷ quái hung hăng mà tôi tưởng tượng trong lòng.

Lúc này, anh tỏ ra nôn nóng lắm, con ngươi đảo quanh tìm kiếm, chân cẳng bước nhanh nhưng không tài nào nhìn thấy được tôi, cho dù mắt anh có lướt qua người tôi đi chăng nữa.

Còn bên ngoài phòng tân hôn, bầu trời vốn tối đen đột nhiên xuất hiện từng ngọn lửa quỷ màu xanh nhạt. Có “người” đang đến, chờ đợi ở bên ngoài.

Những “người” này đều là những gương mặt quen thuộc tôi từng thấy qua trên bàn tiệc. Sắc mặt họ cũng tái nhợt và nôn nóng y như Trần Canh.

Thỉnh thoảng họ nói chuyện với nhau, tôi nhìn thấy bọn họ tiếc nuối thở dài. Lúc đó tôi mới hiểu ra, không chỉ Trần Canh mà quê hương anh, cả cái thôn này đều là ma quỷ!

Ba ngày trước tôi bị Trần Canh mê hoặc, lừa tới nơi này.

Tôi không rõ vì sao bọn họ lại muốn tôi nên càng sợ hãi hơn, đôi mắt liều mạng tìm kiếm đường thoát.

Tôi bỗng dưng nghe thấy giọng Trần Canh lo lắng hỏi: “Tiểu Dĩnh, em ở đâu? Em không được đi, ở lại đây!”

Tôi không biết nên trả lời làm sao, càng không dám phát ra tiếng động. Tôi đảo mắt tìm kiếm đường ra, nhanh chóng thấy một nơi không xa ngoài phòng tân hôn có một gian phòng nhỏ được xây bằng gạch đá.

Nơi đó có ánh đèn dây tóc, ban ngày mẹ chồng có tới nói là bà ấy sống ở đó.

Tần suất Trần Canh đụng vào giường càng lúc càng cao. Có nhiều lần anh thăm dò về phía tôi làm tim tôi đập nhanh dữ dội.

Tôi biết không thể do dự, được ăn cả ngã về không, tôi mím chặt môi đâm đầu hướng về cửa sổ làm bằng kính. Lần này tôi liều mạng, cửa sổ có chất lượng không tốt bị tôi đâm vỡ. Tôi xách một thân váy cưới đỏ au chạy ra khỏi phòng tân hôn!

Thủy tinh rơi lả tả khắp người tôi. Cánh tay tôi có cảm giác lạnh lẽo, mảnh kính cắt đứt tay tôi rồi. Nhưng tôi không dừng lại, chạy bạt mạng đến nhà của mẹ chồng.

Trần Canh ở đằng sau tôi vội vàng nói: “Tiểu Dĩnh về đi, sao em lại bỏ anh!”

Hàng xóm quỷ bên cạnh hắn khe khẽ nói nhỏ, có người chỉ trỏ tôi, cũng có nhiều người chạy theo tôi, muốn ngăn tôi lại.

Bọn họ la lên: “Cô Nhiếp ơi, anh Trần là người tốt! Cô gả cho hắn thì hắn không đối xử tệ bạc với cô đâu!”

Có người hô hào: “Anh Trần là người có học vấn cao nhất ở đây. Tổ tiên anh Trần là Trần Hoài Cổ, là người mà thiên hạ ai ai cũng biết – thầy Đổng Đình Lan đó cô ơi, anh Trần có phúc đức tổ tiên phù hộ nhiều lắm!”

Còn có người nói: “Cô Nhiếp, anh Trần thật sự không có ác ý gì đâu, cô gả cho hắn là kết cục tốt nhất mà cô có rồi đấy!”

m thanh bên tai làm tôi bực bội. Mấy hồn ma này đều khuyên tôi ở lại, kết hôn với Trần Canh.

Làm gì có chuyện vô lý thế chứ?

Trong lòng tôi luôn khắc ghi rằng không thể tin tưởng ma quỷ nói chuyện. Tôi che lỗ tai lại, vùi đầu chạy tới chỗ mẹ chồng, không cho ma quỷ mê hoặc.

Đợi đến khi tôi chạy đến cửa, mẹ chồng đúng lúc mở cửa ra, mỉm cười với tôi. Bây giờ tôi mới có can đảm quay đầu nhìn thoáng qua.

Trần Canh dẫn theo đám hàng xóm ma quỷ đứng cách tôi không tới hai mươi bước. Anh nhìn tôi, gương mặt tái nhợt cười khổ, cuối cùng thở dài nhìn mẹ chồng: “Mẹ, con giao Tiểu Dĩnh lại cho mẹ. Tại con nóng lòng quá nên làm cô ấy sợ rồi.”

Tôi sửng sốt, phục hồi khỏi cơn hoảng sợ mới nhớ ra mẹ chồng là mẹ ruột của Trần Canh. Bà ấy cũng là ma luôn!

Tôi vừa cầu cứu một con ma đó!

Mẹ chồng gật đầu, hơi tránh ra một khoảng trống để tôi đi vào nhà. Tôi kháng cự bà, không còn bất kỳ cảm giác an toàn nào sót lại. Đây là thôn quỷ, bọn họ muốn làm gì tôi vậy?

Sợ hãi bao trùm tôi, sau lưng rét lạnh từng cơn. Ngay lúc tôi hoảng hốt lùi lại, muốn trốn tới chỗ khác thì mẹ chồng nắm tay tôi.

Cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay bà truyền đến làm cả người tôi chấn động.

Nóng?

Bà ấy là con người!

“Con gái, không biết con có từng nghe câu nhân duyên đã định hay chưa?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play