Người chồng ma

Chương 7


1 năm


Lúc chạy tới Linh Khâu, tôi chú ý thời gian là hai giờ trưa. Hiệu lực của lá bùa ông Trương cho tôi đã hết ba mươi phút rồi, tôi chỉ còn hai mươi phút an toàn nữa thôi.

Sau hai mươi phút thì tôi phải cầu nguyện vua quạ đn đừng tìm tới Linh Khâu.

Tôi đi một mạch vào thôn Trần Canh, cũng chính là nơi tôi kết hôn trước đây.

Nơi này nhìn không giống lúc trước nữa, ngoài nhà tân hôn xây bằng gạch đá ở chính giữa thì chỉ còn căn nhà nhỏ của mẹ chồng.

Trong thời gian ngắn mà đã xảy ra nhiều chuyện như thế, tôi cho rằng trái tim tôi mạnh mẽ lắm rồi. Vậy mà bây giờ nhìn hai ngôi nhà này vẫn có cảm giác như đang trong cơn mộng mị.

“Trần Canh, Trần Canh, anh đâu rồi?”

Tôi gọi anh vài lần mà không ai đáp lời. Tôi nghĩ bây giờ là ban ngày, chắc là Trần Canh không xuất hiện được nên tôi đi đến nhà mẹ chồng.

Đẩy cửa ra, không thấy mẹ chồng đâu. Trong căn nhà đơn sơ không có gì thay đổi, tôi ngồi xuống ghế, sau đó mới thấy trên bàn có thêm một bức tranh điêu khắc.

Tôi nhìn sơ qua, phát hiện đó là tôi và Trần Canh. Bản điêu khắc đã được hoàn thành, chỉ có đôi mắt của hai chúng tôi là chưa khắc xong thôi, chừa lại một lỗ trống rỗng ở đó.

Đương lúc tôi còn chưa hiểu lắm thì cửa đột ngột mở ra. Mẹ chồng vác hai bộ quần áo đi vào nhà. Bà thấy tôi thì cười hỏi tôi về từ lúc nào: “Đám cưới của con và Trần Canh còn mỗi một bước động phòng là xong rồi. Đây là áo cưới của con và nó, đừng để mất nữa nhé.”

Mẹ chồng nói xong thì nằm xuống giường, nghiêng người là ngủ luôn. Cho dù tôi có nói gì hay lay động bà ra sao thì bà cũng không lên tiếng.

Tôi choáng váng mặt mày, không rõ tình huống như thế nào nữa. Rõ ràng có một con đại yêu quái sắp sửa đuổi giết tới nơi này rồi, tại sao mẹ chồng không lo lắng gì hết vậy?

Tôi chợt nhận ra điều kỳ lạ, thử thăm dò hơi thở mẹ chồng. Tay tôi run rẩy, mẹ chồng... chết rồi.

Tôi rời khỏi căn nhà nhỏ của bà, trên tay cầm hai bộ áo cưới. Tôi quay đầu, ngẩn ngơ nhìn lại, không tài nào hiểu được tại sao mẹ chồng chết theo cách đột ngột như thế?

Tôi đi đến nơi tổ chức đám cưới như người mất hồn. Khi vào nhà thì nhẹ nhàng ngồi ở mép giường, nhớ lại những chuyện đã xảy ra suốt hai ngày qua.

Ma quỷ, yêu quái, nhân duyên kiếp trước,... Trái tim tôi to nhỏ có chừng này thôi, không phải không thể chấp nhận được, nhưng bây giờ có người chết rồi, làm tôi cảm giác được như thế nào là lực bất tòng tâm.

Giữa lúc mê mang, có ai đó vỗ vai tôi. Tôi quay đầu, không biết là ai ném gối đầu đập vào vai mình.

Tôi gọi đại: “Trần Canh?”

Không có ai đáp lời, tôi lại chú ý thời gian lúc này là năm giờ chiều. Lá bùa kia đã mất đi công hiệu.

Tôi hồi hộp đứng lên muốn chạy trốn. Một bàn tay hiện ra đè bả vai tôi xuống.

Có giọng nói truyền đến từ phía sau: “Em tạo ra sóng to gió lớn, mặc dù là vua quạ đen cũng không dám làm ra chuyện nổi bật mà tạm thời lánh mặt. Trời chưa tối thì hắn không dám trắng trợn ra tay đâu.”

Trần Canh xuất hiện. Anh ngồi cạnh tôi cười khẽ, ánh mắt lấp lánh tỏa ra ánh sáng trong trẻo.

Tôi hơi căng thẳng, nghĩ ngợi hồi lâu mới hỏi: “Anh không sao chứ?”

Trần Canh duỗi tay ra: “Không sao.”

Sau đó tôi không biết nói gì nữa nên đánh trống lảng: “Tối nay vua quạ đen tìm đến, bây giờ chúng ta cần phải làm gì?”

“Không cần lo, anh đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.”

Trần Canh nhìn tôi, tươi cười hào phóng giống như lúc say rượu trên bàn tiệc đãi khách, khóe môi anh nhếch lên: “Tối nay anh muốn gửi thiệp mời, cưới em vào cửa!”

...

Tối đó, chúng tôi an táng mẹ chồng ở trên núi.

Trần Canh nói anh đã kể kế hoạch của mình cho mẹ chồng. Bà ấy cảm thấy có thể, sau này không có việc liên quan đến bà nữa. Thế nên bà giao áo cưới cho tôi xong thì quay về địa phủ.

Bà còn chưa chết.

Tôi yên tâm khi biết mẹ chồng không sao. Lúc này Trần Canh đưa thiệp mừng cưới giơ ra: “Gả cho anh đi!”

Tôi nhận thiệp mừng, nói với anh: “Muốn chơi với lửa à?”

Trần Canh không để bụng, mỉm cười đi đón khách, chuẩn bị cưới tôi vào cửa. Nếu không có gì bất ngờ thì những vị khách này chính là hàng xóm láng giềng tôi từng gặp.

Tất cả đều là ma quỷ.

Chỉ là lần này... tôi có cảm giác số lượng nhiều hơn hẳn?

Giữa hôn lễ, khách khứa đều đang ăn uống ở trong thôn. So với hôm kia thì âm thanh cụng ly đổi chén còn náo nhiệt hơn.

Tôi không vào nhà, Trần Canh ngăn tôi lại để đi kính rượu cùng anh, không cần ngồi trong phòng tân hôn như lúc trước.

Tôi không biết kế hoạch của anh là gì mà vẫn tin tưởng anh như cũ. Tôi đi theo anh chiêu đãi khách khứa mà cứ thấy lo lắng trong lòng ngày càng nặng nề. Cảm giác như có ai đó đang nhìn tôi chằm chằm.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên trời theo bản năng. Ánh trăng soi rọi từng ngọn cây chót vót, có một con quạ đen lẳng lặng đậu ở đó.

Tay bưng rượu cứng đờ, tôi níu kéo Trần Canh, lúc đó anh cũng thấy vua quạ đen đã tới.

Sống chết ở ngay trước mắt, tôi vốn tưởng kế hoạch của anh đã bắt đầu, ai ngờ anh lại buông ly rượu, hô to: “Tất cả họ hàng, bạn bè ở đây, hôm nay đám cưới của tôi và vợ Nhiếp tiểu Dĩnh chỉ còn lại một phân đoạn cuối cùng!”

“Chúng ta nháo động phòng!”

Tôi đỏ mặt, hơn phân nửa là do xấu hổ, phân nửa còn lại là vì tức giận.

Tôi đấm một quyền vào lưng Trần Canh, nói: “Vua quạ đen ngay kế bên, anh điên rồi à, không lo nghĩ biện pháp đi? Còn muốn quậy phá nữa à!”

Anh nhỏ giọng giải thích: “Tập tục quê hương thôi. Em yên tâm, không làm gì quá đáng đâu!”

Tôi càng nóng nảy hơn: “Em đâu có nói tới chuyện này?”

Đúng lúc đó có người hỏi: “Cô dâu không vào phòng tân hôn thì lấy gì mà nháo động phòng?”

Giọng điệu trào phúng rất là khinh người, lão già hung ác nham hiểm bước ra từ bóng đêm. Lão giơ tay phá vỡ căn nhà không còn một mảnh, chừa lại một mảng đất đai hoang tàn.

Lão cười lạnh: “Một đám yêu ma quỷ quái còn muốn học đòi người ta làm đám cưới, người và ma kết duyên đúng là chuyện tức cười!”

“Mà hài hước nhất là đôi mèo mả gà đồng vi phạm luật trời các ngươi lại là người chiến thắng cuối cùng! Cái thể loại chuyện cổ tích chó má gì thế! Quy tắc điên khùng! Máu chó! Không có logic tí nào!”

Vua quạ đen chửi ầm lên, tôi lại thấy bình tĩnh lạ thường.

Trần Canh tò mò, lặng lẽ hỏi tôi: “Em không sợ à?”

Tôi thản nhiên nói: “Phản diện lắm lời hay chết sớm, em tự nhiên thấy kế hoạch của anh cũng được lắm.”

“Hả?”

Trần Canh sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại được, cười to nói: “Vậy bắt đầu thôi!”

Anh lấy ra một đôi giày đỏ thêu hoa để trước mặt, mũi giày thẳng tắp chỉ vào người tôi.

Anh cất cao giọng nói: “Lấy danh dự của tổ tiên Trần Hoài Cổ, hôn lễ hôm nay, con cháu Trần Canh đặc biệt kính mời ngài Đổng Đình Lan (!)– người mà thiên hạ không ai không biết đến chủ trì hôn lễ cho con! Cầu khẩn bạn bè từ năm châu bốn bể đồng lòng chứng kiến cho tôi!”

(!) Đổng Đình Lan: một cầm sư nổi tiếng thời Thịnh Đường Khai Nguyên.

“Hôm nay, tôi và vợ hiền Nhiếp Tiểu Dĩnh kết làm vợ chồng! Xem ngày này đào hoa nở rộ, thành gia lập thất, tương lai con đàn cháu đống, đời đời hưng thịnh! Lúc này kết thúc lễ thành hôn, đưa cô dâu vào động phòng!”

“Có điều là phòng tân hôn của tôi đơn sơ, sợ giai nhân không vừa lòng. Thế nên lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường, dùng cả thế gian này làm phòng tân hôn của vợ chồng tôi. Thế nên mong quan khách nháo động phòng ngay tại đây, giúp vợ chồng tôi trừ tà cầu may!”

Trần Canh nói xong thì tôi trợn mắt há mồm, nhớ ra ông tổ Trần Hoài Cổ của anh là thầy của bậc quân vương.

Sắc mặt vua quạ đen thay đổi, bởi vì lão nhìn thấy một ông cụ mặc áo choàng dài cổ xưa đứng cách đó không xa đang giơ kiếm lên.

Ông cụ nói: “Trước khi phu thê vào động phòng, cầm kiếm chém bốn lần để trừ tà. Đó chính là: Một chém trừ yêu!”

Kiếm dài chém xuống, vua quạ đen hoảng sợ tránh sang bên. Chỗ lão đứng lúc đầu cứ như bị vô số lưỡi kiếm chặt qua.

Đổng Đình Lan cầm kiếm chủ trì, hàng ngàn ma quỷ đến tham gia!

“Một chém trừ yêu! Hai chém quái! Ba chém ma quỷ xấu xa! Bốn chém tang thần mau rời đi! Cười xem kỳ lân đưa con cái tới!”

Từng nhát kiếm chém xuống làm vua quạ đen hốt hoảng chạy trốn, đến kiếm thứ tư thì lão không trốn kịp, nháy mắt đã bị vạn kiếm phanh thây, băm vằm thành thịt nát.

Tôi thấy một màn như thế thì tức khắc thả lỏng, Trần Canh cũng vui mừng. Nhưng tôi lại thấy Đổng Đình Lan còn đang nhìn đống thịt của vua quạ, hình như mọi chuyện còn chưa kết thúc.

Đúng như tôi đoán, ngay sau đó thịt nát biến thành màu đen, tụ lại thành một con chim sải cánh bay lên, chưa gì đã bay được rất xa.

Chờ đến khi nó bay tít lên cao thì cánh chim đen lại biến hóa thành một con quạ đen.

Giọng nói thù hận truyền đến: “Chẳng qua là dựa vào tổ tiên mà thôi, ta chống mắt nhìn xem ngươi có thể mời Đổng Đình Lan được mấy lần! Lúc đó ta nhất định bằm thây ngươi thành vạn đoạn, để linh hồn các ngươi vĩnh viễn không được siêu sinh!”

Vua quạ đen giận dữ rít gào, tháo chạy về phía núi rừng. Trần Canh không cam lòng, khách khứa cùng hắn đuổi theo sau. Nhưng bọn họ làm sao đuổi kịp tốc độ vua quạ đen được, lão đã bay ra khỏi Linh Khâu rồi.

“Yêu nghiệt to gan! Dám hành hung hại người, không lẽ nó không biết luật pháp vô tình!”

Đột nhiên, bên ngoài núi có hào quang chiếu sáng. Chúng biến thành tăng lữ đạo sĩ, kiếm khách võ giả chặn trước mặt quạ đen.

Dẫn đầu là một người cầm chén vàng lạnh giọng quát lên: “Từ sau khi lập quốc thì động vật không được thành tinh! Ngươi là yêu quái phương nào? Chẳng lẽ là do thám từ quốc gia đối địch!”

Nói mấy câu đã đội cho vua quạ đen hai cái nồi. Lão hoảng hốt tột độ, hoang mang trốn đến hướng khác. Nhưng khắp đồi núi này đã bị mấy vị cao thủ đây chặn lại hết rồi, thấy lão muốn chạy thì có mấy võ tăng bay lên cây cao dùng gậy gộc gõ đầu.

Hiện trường vô cùng tàn nhẫn. Tôi ngẩn người, không lẽ là người của quốc gia phái tới? Làm sao bọn họ biết tôi ở chỗ nào hay vậy?

“Này, cô bé ơi!”

Tôi ngạc nhiên thấy ông Trương ngồi xe máy điện chạy lên núi.

Ông kể khổ với tôi ngay tắp lự: “Ông thuê người đẩy hotsearch, đi seeding cho cháu khắp nơi. Cháu cho ông một ngàn mà mỗi hóa đơn cần có năm nhân dân tệ thôi, ông đâu có xài hết được! Đây, tiền dư trả cho cháu.”

Ông Trương cho tôi một xấp tiền, tôi đờ đẫn đếm được ba trăm sáu lăm.

Giữ lại ăn tết hả?

...

Một lát sau, vua quạ đen đã chết, nghe nói xương cốt cũng không còn. Đã nhiều năm không thấy yêu quái, mấy nhà đạo giáo, miếu hòa thượng tranh đoạt điên cuồng. Thành ra chuyện trên núi có nguyên một đám ma quỷ làm đám cưới cũng không ai thèm để ý.

Trần Canh hỏi tôi: “Mấy người này là ai vậy?”

Tôi liếc nhìn anh, cao ngạo nói: “Người nhà mẹ đẻ, sợ không?”

Vừa nhấc chân muốn đi thì anh nắm cổ tôi lại.

Trần Canh kéo tôi về, cười nói: “Muốn đi đâu? Chuyện em còn thiếu anh quên rồi à?”

Tôi ngây người nhìn anh tiến lại gần.

“Anh...”
(Hoàn)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play