Kính vỡ, quạ bay vào trong. Chúng nó giống như cụm mây đen lướt đến không một tiếng động. Chỉ khi nào đụng vào đồ vật thì chúng mới phát ra vài tiếng vang làm người ta bừng tỉnh.
Lúc này vẫn còn có nhân viên đang làm việc trong tòa nhà. Một đống quần thâm mắt nhìn qua thấy đàn quạ thì thét chói tai, vài người còn dụi mắt không dám tin, sau đó cũng hét lên theo.
Trần Canh túm lấy tôi. Từ một người trí thức mềm yếu, anh dần để lộ bản chất ma quỷ ra. Anh “ngang ngược” hơn trước nhiều, kéo tôi chạy một mạch xuống tầng dưới.
Anh nhắc nhở: “Đừng có coi vua quạ như nhân vật trong TV, nó biết số mệnh của tụi mình, có cơ hội là giết em và anh ngay lập tức.”
Tôi biết chứ, bởi vì tôi chưa từng thấy phản diện nào có ít lời thoại như vậy.
Tôi hấp tấp quay đầu nhìn thoáng qua. Ở giữa đàn quạ đen có một lão già u ám lắm, hai mắt đen nhánh, nghiến răng nghiến lợi, liếc sơ đã biết chẳng phải hạng tốt lành gì.
Tôi giơ ngón giữa lên rồi nhanh chân chạy trốn.
Trần Canh thấy vậy thì có vẻ ngạc nhiên, không ngờ là tôi có thể làm ra hành động đó.
Tôi nhớ lại một sự kiện, lập tức nói với anh: “Chuyện trong mơ không thể coi là thật, em muốn bản thân xinh đẹp thế nào thì có thể mơ thành như thế ấy, cảnh trong mơ tốt đẹp biết bao nhiêu. Nhưng mà đó toàn là giả thôi, anh đừng có yêu em, nghe hiểu không?”
Trần Canh nhíu mày, dùng một tay đỡ eo tôi nhảy lên vài lần. Tôi phát hiện ra bản thân từ tầng năm bay thẳng xuống tầng một.
“Sao tự nhiên em lại nói vậy?” Giọng nói anh hơi trầm xuống làm tôi căng thẳng.
Tôi nhanh chóng đẩy tay anh ra, ho khan một tiếng, nói: “Anh cứu em một mạng, em không có gì báo đáp anh được, sau này chúng ta chính là anh em tốt, có việc gì thì anh cứ nói một câu. Nhưng mà không được động tay động chân gì đâu nhé, đừng có mà suy nghĩ bậy bạ.”
Tôi không dám nhìn anh, quay đầu co chân lên tiếp tục chạy.
Tôi đâu thể nào nói với anh là nếu đôi mình xảy ra chuyện gì, cốt truyện sẽ phát triển đến giai đoạn mới, phản diện tới quấy phá, sau đó chính diện đến cứu nguy. Nhưng mà bây giờ làm gì có chính phái nào hỗ trợ, thể nào cũng bị xử đẹp cho coi.
Yêu đương vào là bị giết ngay, tình tiết máu chóa quá trời rồi.
Nhưng mà hình như còn có một loại motip, đó là nam nữ chính nảy sinh tình cảm trong lúc bị phản diện đuổi giết...
“Cạc cạc cạc!”
Vua quạ đen vẫn còn đuổi theo chúng tôi. Nó tức giận phá vỡ vách tường. Giữa đống khói bụi mịt mù, nó bừng bừng phẫn nộ, tốc độ cực nhanh.
Trong mấy câu chuyện kia, nam nữ chính không phải đối thủ của phản diện. Ý là không chỉ đánh không lại, mà chạy cũng không nhanh bằng luôn.
Tôi chạy không nổi, giơ tay ra theo bản năng. Đúng như dự đoán, Trần Canh lại với tay qua. Lần này anh trực tiếp ẵm tôi bay lên.
Ráng chiều tà xẹt qua bên người, Trần Canh dần tăng tốc nhanh hơn. Tôi sững sờ nhìn sườn mặt Trần Canh, hình như mặt anh đang... sáng lên.
Tôi hoảng loạn hỏi anh: “Sao em có cảm giác anh đang phai nhạt đi vậy?”
Thân thể Trần Canh trở nên mờ ảo, đằng sau anh phát tán ra tia sáng nhàn nhạt.
Tôi ý thức được có chuyện không đúng.
Anh đang liều mạng!
“Bay tới chỗ Vạn Đạt! Bay tới chỗ Vạn Đạt đi!”
(!) Vạn Đạt/ Wanda: một tập đoàn đa quốc gia ở TQ.
Nguy cơ xưa nay chưa từng có làm tim tôi đập vội, hoảng hốt lên tiếng. Khi tôi còn chưa nhận ra thì vua quạ đen đã xuất hiện. Tôi sợ lắm, nhưng thấy Trần Canh thì không thấy sợ nữa.
Tôi sốt ruột nói với anh: “Chỗ đó có nhiều người! Em không tin hơn mười ngàn người mà không lòi ra được một pháp sư nào, mau tới đó đi!”
Trần Canh bật cười rồi thay đổi phương hướng. Thân thể anh loãng ra, lúc ẩn lúc hiện, chỉ có đôi mắt là nhìn xuống tôi đầy ý cười nhẹ nhàng. Nơi đáy mắt anh nối liền với cõi lòng chân thật.
Tôi chợt hiểu ra Trần Canh muốn gì, vừa hay lúc ấy anh ôm tôi nhảy vào tòa nhà Vạn Đạt plaza.
Đàn quạ phía sau tức khắc tấn công vào cửa kính. Thủy tinh vỡ nát ầm ầm vang dội, đàn quạ đen bỗng dưng biến mất biệt tích.
Giữa những tiếng la thất thanh, đôi tay ôm ngang eo tôi không còn nữa. Trần Canh biến mất rồi, còn tôi thì rơi xuống nhà banh cho trẻ em ở giữa trung tâm thương mại.
Tôi nghe thấy tiếng Trần Canh cười ở bên tai: “Em quên mất ký ức của chúng ta còn anh thì không. Nếu có thể sống, nhớ kỹ, em còn thiếu anh một hôn lễ đàng hoàng.”
...
“Đó là... quạ đen à?”
“Sao biến mất hết rồi, bay đi rồi hả?”
“Kỳ lạ thật đấy, hình như có một cô gái bay vào đây, tụi bây có thấy không?”
“Bay?”
Giữa đám đông hỗn loạn, tôi bò ra khỏi nhà banh gọi: “Trần Canh! Trần Canh! Anh đâu rồi?”
Tôi mất bình tĩnh, nhìn dòng người ở xung quanh. Có người chỉ vào tôi nói: “Cô ấy là cái người bay vào đây nè!”
Người từ bốn phía tràn tới chỗ tôi, ai cũng tò mò đầy mặt. Tôi bị người ta nghị luận náo nhiệt nên tỉnh ra, nghĩ đến lời nói cuối cùng Trần Canh để lại. Chắc là anh ấy còn chưa chết.
Không đúng, anh ấy vốn đã chết rồi. Cho nên anh ấy không thể chết nữa, chỉ là tạm thời biến mất thôi.
Tôi suy nghĩ cẩn thận xong mới có thể thả lỏng. Nhìn đám đông cực lớn vây xung quanh, tôi bỗng dưng nảy ra một ý tưởng.
Vua quạ đen nhất định không chịu bỏ qua cho tôi, nó không đuổi đến tận đây hơn phân nửa là vì sợ hãi điều gì đó. Sợ nơi này có cao thủ, sợ nơi này có thứ gì quý giá, hay là... sợ con người.
Tôi suy đoán ra vài chuyện, tiến lên hít sâu vào một hơi, sau đó lớn tiếng cầu cứu.
“Quốc gia cứu mạng! Bắc Kinh có quạ đen thành tinh, lớn lên bự như nghé con, tên là vua quạ đen, vừa hung hăng vừa điên loạn! Nó phá nát cửa kính nhà tôi, muốn hành hung tôi, còn thả tôi từ trên lầu cao xuống, cố ý giết người. Sau đó nó còn phá nát cả một tòa nhà, hủy hoại tài sản chung!”
“Đúng là xâm phạm quyền nhân dân đầy thiêng liêng, quyền được sống và tài sản tư nhân! Thế này mà còn nhịn được thì thứ gì mà chịu nổi! Chúng ta không thể nào buông tha nó được!”
Cảm xúc dâng trào, tôi nói có sách, mách có chứng, phối hợp với sự kiện nguy hiểm vừa rồi thì mức độ đáng tin được nâng lên vài lần.
Tôi thấy có người giơ điện thoại lên ghi hình, thậm chí có người còn livestream luôn tại chỗ.
“Có đúng không? Lúc nãy tôi đã thấy kỳ quái rồi mà! Thật sự có yêu quái à?”
“Chị gái nhìn bên này tí! Vua quạ đen là quạ thành tinh hay sao? Nó có thuộc hạ không, không lẽ là một đám yêu quái luôn hả?”
“Ê? Mấy người tin à? Tôi thấy cô gái này muốn nổi tiếng tới điên rồi nên tự biên tự diễn thôi, không chừng ngày mai cô ta hô hào kêu gọi mọi người xem livestream mua hàng đó.”
“Chính mắt tôi thấy mà! Quạ đen bự chảng làm tôi sợ chết khiếp!”
“Chị gái ơi bên dưới này nè, cười lên dùm em cái.”
Tôi trợn trắng mắt, nhưng vẫn nghe lời họ kể lại mọi chuyện thêm một lần.
Thật ra bác gái kia nói đúng, tôi muốn được nổi tiếng. Bây giờ là thời đại internet, tôi muốn đào ra một Yến Xích Hà ở trên mạng, đến đây giúp tôi thu phục yêu quái!
Tôi chân thành nói: “Yêu quái gây họa nhân gian, tài sản và sinh mệnh của nhân dân bị uy hiếp nghiêm trọng. Chúng tôi yêu cầu các vị pháp sư Trung Hoa ra tay, truy nã yêu nghiệt này, giúp nhân gian âm dương sáng sủa!”
“Nếu tại đây có cao nhân, mời ngài mau chóng liên hệ với tôi!”
“Nếu có người nhìn thấy tôi ở trên mạng, đồng ý đến đây trừ yêu, tôi sẽ chi trả hết chi phí đi lại lẫn ăn ở!”
“Muốn biết rõ tình hình cụ thể và tỉ mỉ thì gửi mail cho tôi, đương nhiên nếu ngài không biết dùng email thì kết bạn với tôi, gọi điện thoại cũng được luôn. Thông tin liên lạc của tôi là...”
...
Sau khi mọi việc kết thúc, tôi bị chú cảnh sát bắt đi với tội danh truyền bá mê tín dị đoan. Tôi bị giáo dục tư tưởng một phen, chú cảnh sát thấy tôi có thái độ thành tâm nhận tội thì thông cảm, cho phép rời đi.
Lúc đó trời đã sáng. Tôi đi đến cửa đồn công an, nụ cười trên mặt xịu xuống. Ngay trước mắt tôi là một con quạ đen. Nó yên tĩnh nhìn tôi chăm chú, chậm rãi bay qua cửa rồi biến mất ở góc chết camera. Chớp mắt, nó lại quay về, phía sau là đàn quạ đen che kín bầu trời.
Vua quạ đen vẫn nhìn tôi đau đáu như trước.
“Khụ khụ, yên lặng nào.”
Một ông già có dáng người lam lũ chầm chậm bước tới. Khi đến gần tôi thì ông ngẩng đầu, trên mặt đầy rẫy nếp nhăn của năm tháng kéo dài, đôi mắt sáng ngời nhìn lên đàn quạ đen giữa không trung.
Ông thổn thức nói: “Nhiều năm rồi chưa từng thấy qua cái giống này, thật là náo nhiệt, muốn đi lên so tài một chút, đáng tiếc...”
Tôi vừa nghe thì nghiêm mặt, tiến lên hai bước hỏi ông lão: “Ông ơi, ông biết trừ yêu đúng không, đám yêu quái này cứ bám theo cháu. Cầu xin ông giúp cháu giải quyết chúng nó, cháu nhất định sẽ báo đáp ông!”
Ông lão nghe vậy thì cười ngượng ngùng, nhanh chóng xua tay: “Nói giỡn, giỡn chơi thôi, đại yêu quái thế này thì có đào mồ ông nội nhà ta ra cũng đánh không lại.”
Tôi ngẩn người: “Vậy sao ông lại nói so tài...”
Ông lão cười: “Bởi vì ở đây có yêu quái nào đâu.”
“Không có? Vậy đàn quạ đen này là gì?”
“Đây có lẽ là thủ đoạn giám thị cháu thôi. Yên tâm đi, ban ngày ban mặt, cho dù là đại yêu quái vua quạ đen gì đó cũng không dám gây rối.”
Tôi cười khổ, nhắm mắt lại xoa giữa hai hàng lông mày, lúc mở mắt ra đã suy nghĩ thông suốt. Yến Xích Hà là cao thủ tuyệt đỉnh, yêu quái cũng không phải loại tầm thường. Đâu phải hạng công phu mèo ba chân nào cũng có thể giúp tôi vượt qua cửa ải khó khăn này.
Tôi lại hỏi ông lão: “Ông ơi, vậy ông có biết người nào đủ sức đối phó đại yêu quái này không?”
Ông lão vuốt râu: “Không biết, hay là để ông vào group chat hỏi tí nhé?”
“Hả?”
Ông lão vui tươi hớn hở lấy iPhone 14 ra, giơ lên không trung chụp một bức ảnh. Sau đó ông mở WeChat, chia sẻ ảnh vào một group chat chừng chín mươi người.
[Nhiệm vụ hoàn thành, cô bé đó đang ở cạnh tôi đây nè. Cô bé nói yêu quái này là thật, còn là một con yêu quái rất lợi hại!]
[Sợ quá.jpg]
Tôi ngớ ra, nhìn sát vào màn hình, thật sự là group chat chín mươi người. Nhưng mà nhiệm vụ hoàn thành... chẳng lẽ nói ông lão này là thành viên tổ chức bí mật nào đấy của Trung Hoa ta phái tới điều tra sao?
Tôi ôm trái tim hồi hộp lẫn chờ mong hỏi: “Ông ơi, ông nói nhiệm vụ hoàn thành là có ý gì?”
Ông lão còn không thèm ngẩng đầu lên: “À, ông chơi thua trò thật và thách nên báo cáo nhiệm vụ hoàn thành thôi ấy mà.”
Nửa giờ sau, tôi biết được lai lịch của ông lão.
Tối hôm qua tôi hot lắm, hot tới rối tinh rối mù, đóng đô hơn phân nửa bảng hot search(!).
(!) Bảng xếp hạng độ nổi tiếng dựa trên kết quả tìm kiếm của người dùng trên Weibo.
Giữa vô số bình luận nghi ngờ, châm chọc, có một nhóm người cao tuổi ăn không ngồi rồi chơi trò thật hay thách, bọn họ quyết định tìm tòi xem chuyện của tôi là thật hay giả.
Ông Trương là người thua cuộc.
Biết rõ nguyên do rồi thì ông Trương cười, đưa cho tôi một lá bùa: “Cái này có thể giúp cháu ẩn nấp, không bị đại yêu quái kia phát hiện ra. Nhưng mà cái này cũng có thời hạn sử dụng, cháu có thể tưởng tượng đây là trò chơi trốn tìm, yêu quái sẽ có thời gian một nén nhang, ước chừng khoảng năm mươi phút sau sẽ đến tìm cháu.”
“Chúc cháu may mắn!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT