Lời vừa ra khỏi miệng, Lạc Chi Hành liền ý thức được mình bốc đồng. Triều hội mùng một đầu năm, các quan lại đến yết kiến, Thái tử thân là trữ quân sao có thể vắng mặt?

Nhưng mà nàng vẫn không nói thêm, chăm chú nhìn Thái tử, nửa hồi hộp nửa mong chờ câu trả lời của hắn.

Trăng sáng soi đường, ánh sao lấp lánh, nàng ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt như chứa đầy ánh sao, sáng đến kinh người.

Chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người khác vui mừng, không đành lòng quấy nhiễu.

Bốn mắt nhìn nhau.

Một lát sau, Thái tử không nhanh không chậm hỏi: “Vậy nàng muốn khi nào cho ta một danh phận?”

Lạc Chi Hành nhất thời không có phản ứng, chớp chớp mắt, không thể hiểu được nói "Hả?"

Thái Tử ra vẻ bất đắc dĩ: “Không danh không phận sao ta có thể theo nàng về nhà?”

Hoá ra là  “Danh phận”!

Hai má Lạc Chi Hành lập tức nóng lên. Nàng cố nén xấu hổ, khó khăn nói: “ Vậy, vậy đêm nay sẽ cho huynh danh phận.”

Tựa như không nghĩ tới Lạc Chi Hành còn kiên trì chuyện này, Thái tử sửng sốt một chút, cong môi, trầm ngâm nói: “Cũng xem như là ý kiến  hay.” Dừng lại một chút, lại nói tiếp: “Nhưng, ngày mai ta sợ mặt mũi bầm dập lên triều hội. Nếu ngôn quan nói ta, chỉ sợ không tránh được một hồi khiển trách.”

Lạc Chi Hành ho nhẹ một tiếng, thận trọng đề nghị: "Nếu không, vẫn lấy thân phận “a huynh” đi một đêm có được không?”

Thái Tử hơi nhướng mày: “A huynh cùng nàng lưỡi tình tương duyệt, hứa sẽ bên nhau cả đời sao?”

Ánh mắt Lạc Chi Hành đột nhiên chột dạ,  tránh ánh mắt của hắn, nhỏ giọng nói: "Tối nay cha uống say..."

Thái Tử cảm thấy buồn cười, bắt chước giọng điệu của nàng, hạ thấp giọng nói: “Vậy nàng có chắc, sau khi mọi chuyện bại lộ, thúc thúc sẽ không tức giận không?”

Lạc Chi Hành: “……”

Lạc Chi Hành nghĩ, nếu dưới mí mắt mình có người dám lẻn vào nhà mình mờ ám với nữ nhi, lại đường hoàng mà lấy danh nghĩa “Huynh trưởng”nghênh ngang vào nhà, che che giấu giấu không nói, lại thất lễ thất tiết, tình nàng tốt như vậy còn tức giận chứ đừng nói là cha nàng?

Lúc trước không có ý với nhau, đương nhiên hắn có thể thoải mái làm gì thì làm, nhưng tình hình hiện tại, chưa kịp báo với trưởng bối đã thất lễ, sao có thể được nước lấn tới?

Lạc Chi Hành cũng ý thức được chuyện này không ổn, nói: “Để ta nghĩ lại, nghĩ lại……”

Vừa nói, theo bản năng khẽ nhíu mày, vắt óc suy nghĩ.

Nhìn dáng vẻ nàng toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho hắn, những cảm xúc phức tạp không nói nên lời dâng lên, lan ra khắp tứ chi, khiến tim hắn không tự chủ được đập lỡ một nhịp.

“Lạc Chi Hành.” Thái Tử cụp mắt, nhẹ giọng hỏi: “……cứ như vậy muốn đưa ta về nhà sao?”

Lạc Chi Hành gật đầu thật mạnh, nghiêm túc nói: “Ừ” Nàng bắt gặp ánh mắt của Thái tử, suy nghĩ thẳng thắn nói: “Ta cảm thấy, a huynh ở Thịnh Kinh không vui vẻ bằng ở Nam Cảnh. Ta muốn a huynh vui một chút.”

Nàng cố gắng bày tỏ tâm ý của mình.

Thái Tử đột nhiên hỏi: “Ta có thể ôm nàng một cái không?”

Lạc Chi Hành khó hiểu, nhưng vẫn hào phóng mở rộng vòng tay: “Đương nhiên…”

Giọng nói đột nhiên im bặt.

Thái Tử tiến lên một bước, không đợi Lạc Chi Hành phản ứng lại, một tay đặt sau đầu nàng, một tay dán trên eo nàng, ôm người vào trong lòn

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play